"Chuyện gì thế?" Con dâu thứ ba nhà họ Diêu nhìn cô. Cô ấy thầm nghĩ, không trách chồng Khương Du Mạn lại che chở vợ này đến thế, Khương Du Mạn quả thực là quá đệp.
"Ở đội mình có ai biết may quần áo không chị?" Khương Du Mạn có vẻ hơi ngượng nghịu, "Em không biết may, nên muốn tìm người giúp đỡ."
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu sững người: "Chị biết may đây, còn có cả máy may nữa. Nhưng mà…" Bụng cô ấy đã to thế này, may vá cũng không tiện.
"Thật là trùng hợp quá chị ạ! Chị xem chị có làm được không? Người khác em cũng không yên tâm, nhưng chị thẳng tính như thế này em tin tưởng lắm." Khương Du Mạn nói thẳng thắn: "Em biết may vá thì không thoải mái, nếu chị đồng ý giúp, em xin gửi chị hai cân trứng gà và một cân đường đỏ làm quà cảm ơn."
Cô biết chỉ dựa vào vài câu nói chuyện phiếm vừa rồi thì chưa đủ thân tình để nhờ vả, nhưng trong thời buổi vật tư thiếu thốn này, trứng gà là đồ bổ được công nhận, còn đường đỏ thì quý như vàng. Hai cân trứng gà và một cân đường đỏ là một sự cám dỗ không nhỏ. Thời đó, rất nhiều phụ nữ lúc ở cữ đều phải dựa vào nước đường đỏ với trứng gà để bồi bổ cơ thể.
"…Thế em muốn may quần áo gì?" Quả nhiên, con dâu thứ ba nhà họ Diêu chần chừ một lát rồi mở lời.
Nghe thấy cô ấy đã có ý xuôi xuôi, Khương Du Mạn liền vào nhà lấy ra số vải đã chuẩn bị sẵn. Đồng thời, cô cũng mang ra hai cân trứng gà và một cân đường đỏ. Đây đều là đồ cô vừa lấy từ trong không gian ra. Trứng gà thì không nói, còn hai thỏi đường đỏ kia có màu đỏ au, vừa nhìn đã biết là đường thổ chính gốc, loại tốt nhất để bổ khí huyết.
"Đơn giản thôi ạ, chỉ là may cho cả nhà em hai cái áo khoác bằng vải dệt tay này, và hai cái áo lót bên trong bằng vải bông mềm."
Yêu cầu này quả thật không khó, con dâu thứ ba nhà họ Diêu hoàn toàn làm được. Quan trọng hơn, hai cân trứng gà và một cân đường đỏ khiến cô ấy rất "thèm". Nhà ngoại mấy năm nay nghèo lắm, nhà chồng thì chỉ lo vun vén cho cô em chồng, nếu cô ấy sinh con mà không có đồ tốt bồi dưỡng, thân thể không khỏe thì con cũng không có sữa, cũng không thể cứ dựa vào việc chồng cô ấy lên núi săn bắt mãi được, mùa đông đến thú rừng cũng tìm chỗ trú đông, vừa khó tìm lại nguy hiểm.
Do dự một lát, Con dâu thứ ba nhà họ Diêu nhận lấy đồ vật và gật đầu: "Được rồi. Thế bao giờ thì cần?"
"Trong vòng một tuần là được chị ạ." Khương Du Mạn tính toán. Quần áo cho cả gia đình cũng không ít, thời gian một tuần là hợp lý.
"Chị thấy chỗ vải này kích cỡ có lẽ vừa đủ rồi, nếu còn dư ra chị sẽ gửi lại cho em." Con dâu thứ ba nhà họ Diêu là người quen may vá, vừa nhìn đã biết loại vải và ước chừng được số lượng. Cô ấy đối chiếu với dáng người cả nhà họ Phó hôm qua đã thấy, cảm thấy chắc chắn là không thiếu.
"Không cần đâu chị! Số vải dệt dư ra đó, chị thấy thích hợp thì cứ may thêm cho cháu vài cái áo lót. Xem như là tấm lòng của cái em với cháu." Khương Du Mạn cười nói. Cô đang có ý định nhờ con dâu thứ ba nhà họ Diêu may thêm quần áo cho cả đứa bé trong bụng mình, nên đương nhiên phải cho lợi lộc đầy đủ. Số vải vóc này trong không gian còn rất nhiều, chẳng cần phải tính toán một chút đó.
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu vừa nghe, mắt hơi sáng lên: "Cái này… ngại quá…" Đã nhận hai cân trứng gà và đường đỏ rồi, sao còn dám nhận thêm vải dệt của người ta? Tấm vải bông này cô ấy vừa sờ qua đã thấy mềm mại vô cùng, chắc chắn là giá không hề rẻ. Cô ấy thầm tặc lưỡi, nghe bố chồng nói nhà họ Phó có quan hệ, thân phận không tầm thường. Quả nhiên là lạc đà gầy còn hơn ngựa, cô con dâu này thật sự là hào phóng.
"Không sao đâu chị, chúng ta là hàng xóm mà." Khương Du Mạn dùng lời lẽ kéo gần khoảng cách.
Gương mặt con dâu thứ ba nhà họ Diêu, tay sờ sờ vào tấm vải bông mềm: "Du Mạn, vậy chị cảm ơn em nhé." Cô ấy sẽ may quần áo cho nhà họ Phó thậy nhanh để còn kịp may cho con mình.
Hai người hàn huyên thêm vài câu, Khương Du Mạn mới vào bếp nấu cơm.
Hôm nay trời nắng vẫn rất to. Khương Du Mạn nấu một món canh sườn rong biển, lượng sườn không nhiều lắm. Món chính là thịt kho tàu hầm trứng gà, cả trứng và thịt đều mềm nhừ, ngon miệng, vô cùng bắt cơm.
Nấu xong bữa cơm, mồ hôi trên trán cô túa ra. Nhưng cô vẫn chịu đựng được. Khương Du Mạn là người không có sở thích gì đặc biệt, chỉ vì kén ăn nên cô đã luyện được tay nghề nấu nướng ngon. Nấu cơm đối với cô là một việc khá thú vị.
Bưng đồ ăn ra, cảm giác thành tựu tràn đầy, cô chuẩn bị quay về phòng. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, cô suýt nữa đã đụng phải một người đi ngược chiều…
May mắn là Khương Du Mạn phản ứng nhanh, kịp thời dịch chân tránh sang bên nên không làm đổ thức ăn vào người đối diện.
Cô đứng vững lại, ánh mắt dừng lại ở hai chiếc nơ bướm màu đỏ buộc trên b.í. m tóc của người đang đứng trước mặt. Trong sách, mô tả đặc trưng của nữ chính Diêu Tư Manh chính là chiếc b.í. m tóc buộc nơ đỏ này.
Ngẩng đầu nhìn kỹ, cô gái trước mắt có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn.
Không ai khác, chính là Diêu Tư Manh, nữ chính của nguyên tác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!