Chương 27: (Vô Đề)

Khương Du Mạn nhớ ra, theo nguyên tác, vợ của Diêu Chấn Giang biết may quần áo, hơn nữa cô ấy còn có cả một chiếc máy may hồi môn. Cô có thể tìm cơ hội thương lượng nhờ cô ấy giúp đỡ một chút.

Nhà họ Diêu tuy là nhà đội trưởng, nhưng cuộc sống cũng không mấy dư dả. Cha mẹ Diêu thương cô con gái Diêu Tư Manh lắm, còn ba người con trai đều túng thiếu khó khăn. Cho cô ấy chút lợi ích, chắc chắn cô ấy sẽ nhận việc thôi.

Khương Du Mạn cũng không có ý muốn tránh mặt nữ chính. Chưa kể hai nhà hiện tại đều ở chung trong cái khu thanh niên trí thức này, muốn mấy năm trời tránh mặt nhau là điều không thể. Huống chi, cô cũng chắc chắn về nhân phẩm của Phó Cảnh Thần, khi cô đã ở bên anh, anh sẽ không bao giờ phụ lòng cô.

Phải học cách sống chung với hoàn cảnh, biến mọi thứ xung quanh thành điều có lợi cho mình.

Khương Du Mạn tính toán ngày tháng. Đứa bé trong bụng sẽ chào đời vào đầu mùa đông, nên mọi thứ cần chuẩn bị đều phải tề chỉnh. Đặc biệt là bông và vải ấm!

Thời này làm gì có lò sưởi hay điều hòa như đời sau, trong phòng cũng không có giường đất để giữ ấm. Nếu bé con sinh ra mà mặc mỏng manh, lỡ ốm đau thì xót lòng biết mấy. Dù sao cô cũng đã làm "mẹ" nó được mấy ngày, thấy đứa nhỏ này ngoan ngoãn, dần dà, Khương Du Mạn đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với sự tồn tại bé nhỏ này.

Trời bắt đầu sẩm tối, bà con trong thôn mới lần lượt tan ca.

Khương Du Mạn lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn từ không gian ra, bày biện tươm tất. Chẳng mấy chốc, cả nhà họ Phó đã về tới.

Tài nấu nướng của cô thì không cần phải bàn cãi. Món ăn đều vừa miệng, bữa cơm diễn ra vô cùng ấm cúng và thỏa mãn.

Ngay cả Phó Vọng Sơn cũng thầm cảm thán trong lòng. Món ăn con dâu làm hôm nay quả thực khiến ông phải tròn mắt ngạc nhiên. So với những món họ từng ăn ở Kinh thành cũng chẳng hề kém cạnh.

Mệt nhoài sau một ngày lao động, sau khi về nhà được ăn cơm nóng hổi, còn ngon như vậy, trong lòng Phó Hải Đường những thành kiến đối với Khương Mạn Du cũng từ từ vơi đi. Cô lén nhìn Khương Du Man, muốn nói gì đó.

Nhưng còn chưa kịp cất tiếng, một tiếng khóc la xé tai đã vọng đến từ ngoài sân:

"Con không ăn cái bánh dở tệ này! Con không ăn! Con muốn ăn thịt cơ!"

Tiếng khóc của đứa nhỏ sắc bén, vang vọng và kéo dài.

Ngay sau đó là giọng của Chu Vân: "Làm gì có thịt mà đòi ăn! Mau đứng dậy!"

"Con không chịu! Con không chịu!" Thằng bé lăn lộn khóc lóc ngay trước cửa nhà người ta: "Mẹ ơi, con ngửi thấy mùi thịt ở đây! Mẹ đi xin họ cho con đi!"

Hai mẹ con nhà kia ồn ào như gà bay ch. ó sủa, liên tục đập mạnh vào cánh cửa nhà họ Phó. Cửa vốn dĩ đã không chắc chắn, nếu cứ thế này thêm mấy lần nữa, e rằng sẽ bung bản lề mất thôi.

"Cạch!" Khương Du Mạn đặt đũa xuống. Cô mở cửa, lạnh lùng nhìn thẳng vào đứa bé đang lăn lê lết dính đầy bụi bẩn trước thềm.

"Muốn ăn thịt thì về bảo mẹ con làm cho ăn, ở cửa nhà tôi đập phá cái gì?"

Đứa trẻ này bị nhà Chu Vân chiều chuộng đến hư thân, chẳng có chút lễ phép nào. Ngay cả lúc ở trên tàu hỏa cũng đã gây ồn ào không ít. Đây hẳn chính là "hùng hài tử" đáng ghét trong truyền thuyết. Khương Du Mạn có thể thích nổi mới là lạ!

Mặt Chu Vân lập tức sầm lại: "Thằng Thiên Tứ nhà tôi còn bé, chưa hiểu chuyện, cô làm gì mà phải hung dữ như vậy?"

Vừa nói, cô ta vừa liếc trộm vào bên trong nhà, dường như muốn xem nhà họ đang ăn uống những gì.

Khương Du Mạn đã nhìn thấu ý đồ của cô ta. Cô khẽ dịch người, che chắn tầm mắt cô ta.

Phía này, Dương Thiên Tứ nghe mẹ bênh mình, liền chớp thời cơ, lao thẳng vào nhà như một viên đạn. Thấy đĩa xương sườn còn thừa trên bàn, mắt nó sáng rực, vội vàng thò tay ra chộp lấy.

Nhưng chưa kịp thực hiện được hành vi cướp đoạt ấy, nó đã bị Phó Cảnh Thần một tay nhấc bổng ra khỏi nhà.

Thấy món xương sườn sắp chạm tay đã vụt mất, thằng bé gào khóc thảm thiết, đổ vật xuống đất như một sợi mì mềm nhũn.

"Có xương sườn! Xương sườn của con! Mẹ ơi, con muốn ăn xương sườn!"

Nó vừa khóc vừa giãy giụa, động tĩnh lớn đến mức lôi kéo cả những thanh niên trí thức khác trong khu tò mò bước ra.

"Có chuyện gì thế kia? Sao đứa bé khóc ghê vậy?"

"Đó là con trai của chị Chu Vân đấy à? Sao lại nằm vật ra cửa nhà đồng chí Phó mà khóc lóc t.h.ả. m thiết thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!