Khương Du Mạn thấy vẻ mặt anh chân thành, biết đó là lời thật lòng.
"Em sẽ lo tốt hai bữa cơm chính." Khương Du Mạn bày tỏ thái độ: "Chỉ là... buổi sáng em không dậy nổi."
Phó Cảnh Thần gật đầu: "Sáng sớm em không cần dậy, anh sẽ làm." Anh biết vợ mình thích ngủ nướng, huống hồ bây giờ cô còn đang mang thai, rất vất vả, quả thật nên ngủ nhiều một chút.
Nói cho cùng, vẫn là Phó gia đã làm liên lụy đến cô. Nhớ lại cuộc sống sung túc trước kia, lòng Phó Cảnh Thần không khỏi chùng xuống.
Khương Du Mạn lập tức bày ra vẻ mặt cảm động: "Cảm ơn chồng yêu."
Phó Cảnh Thần ho nhẹ một tiếng. Anh vẫn chưa thể quen được với cách xưng hô thân mật này của Khương Du Mạn. Anh lúng túng lên giường nghỉ ngơi.
Khương Du Mạn thầm cười, cũng không vạch trần anh. Cô vươn vai một cái, rồi cùng anh nằm xuống giường, tính chợp mắt một chút.
Chỉ là nằm xuống rồi, đứa bé trong bụng lại cứ náo loạn, làm cô không tài nào ngủ được.
"Sao thế?" Phó Cảnh Thần nhận thấy cô cứ trằn trọc, liền mở mắt hỏi.
"Không có gì, chỉ là bé con cứ quậy mãi, em ngủ không được."
Nghe vậy, Phó Cảnh Thần xoay người, đặt tay lên cái bụng tròn vo của cô. Anh cụp mi, dịu giọng nói: "Ngoan nào, đừng làm phiền mẹ, mau ngủ đi con."
Khương Du Mạn nín thở chờ đợi một lát, có chút kinh ngạc: "Thật sự không động nữa này, nó nghe lời anh thế cơ à?"
Khóe môi Phó Cảnh Thần khẽ cong lên.
Khương Du Mạn nhìn chằm chằm anh, rồi cũng đặt tay mình lên tay anh. Khi Phó Cảnh Thần có chút nghi hoặc nhìn cô, cô chỉ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, thủ thỉ: "Cảm ơn ba nó."
Mái tóc dày dặn của cô xõa lòa xòa trên cổ, càng làm nổi bật chiếc cổ trắng như tuyết, khiến Phó Cảnh Thần phải khẽ dời mắt đi. Anh cảm thấy có chút khô khốc trong cổ họng.
Vợ đang mang thai, không thể làm gì được...
Hai vợ chồng cứ thế cùng nhau ngủ một giấc.
Cho đến khi bên ngoài có người gọi đi làm, Phó Cảnh Thần mới nhẹ chân nhẹ tay rời giường ra khỏi nhà.
Lúc hai giờ chiều, mặt trời đang nắng gắt. Trên đường đi làm, mọi người trông như mớ dưa cải phơi khô, ai nấy đều rệu rã, mệt mỏi. Làm việc nặng đã mệt, ăn uống lại thiếu thốn chất dinh dưỡng, có sức mà làm mới là chuyện lạ.
Nhìn những người dân làng này, gia đình nhà họ Phó lại nhớ đến bữa cơm trưa thịnh soạn vừa rồi, tâm trạng ai nấy cũng vui vẻ hơn hẳn. Cả nhà đồng lòng hợp sức thì dù ngày tháng có khổ cực cũng sẽ biến thành ngọt ngào.
Chu Vân nhìn cả nhà họ Phó đi trước mặt mình với vẻ tinh thần phấn chấn, trong lòng khó chịu.
Đến đồng, cô ta không nhịn được tìm mấy cô thanh niên trí thức nói chuyện: "Đúng rồi, Tiểu Phương, trưa nay mấy cô có thấy nhà họ ra ngoài nấu cơm không?" Vừa nói, ánh mắt cô ta vừa liếc nhìn cả nhà Phó Cảnh Thần.
Phương Tích Văn nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Tôi không thấy. Tôi nấu cơm sớm, chắc họ nấu sau."
"Tôi cũng không thấy." Hai người khác cũng lắc đầu.
Chuyện này thật kỳ lạ. Cả nhà họ không ra bếp chung nấu cơm, chẳng lẽ họ nhịn đói sao? Nhưng họ lại tràn đầy sức lực như vậy, hiển nhiên là không thể.
Trưa nay, khi cô ta c.ắ. n miếng bánh bột ngô cao lương khó nuốt trôi trong phòng, cô ta cứ mãi suy nghĩ về mùi thịt thơm lừng đã ngửi thấy lúc vừa vào bếp. Mùi đó rất thơm, cô ta không thể nào nhầm được. Liên tưởng đến việc cả nhà họ Phó không ra nấu cơm, mùi thịt kia tuyệt đối có liên quan đến nhà họ.
Chẳng lẽ cô vợ lười biếng kia trốn ở nhà ăn thịt một mình?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
"Chu Vân, cô lề mề làm gì đó? Cô xem, cả vòng này mỗi cô là chậm nhất." Người ghi điểm đi một vòng trở về, thấy Chu Vân đang thất thần, không nhịn được mở lời. Cô ta đã chú ý đến Chu Vân từ lâu, làm việc thì là tay giỏi, nhưng cứ thích tán chuyện lôi kéo người khác.
"Rồi, tôi làm nhanh đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!