"Mọi người đừng hiểu lầm." Lưu Khánh thấy vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng thì vội giải thích: "Chuyện này tôi đảm bảo với cô là đã đâu vào đó rồi. Tôi đã nói với lão Nhị, bảo nó mau mau chóng chóng quản chặt vợ mình!"
"Con bé làm sai là làm sai, nhà họ Lưu chúng tôi không bao che đâu." Ông giải thích, còn không quên bí mật dẫm người anh em Diêu An Quốc một chân.
Nghe thế, Diêu Chấn Giang suýt nữa thì phì cười.
Khương Du Mạn cũng thả lỏng, "Không có gì đâu ạ."
May mà còn gặp được người biết lẽ phải.
Thấy vẻ mặt cô bình thản như không, Lưu Khánh mới trút được gánh nặng trong lòng. Phải biết rằng, hôm nay, lúc đi họp công xã, nghe hiệu trưởng kể lại chuyện này, ông đã giận tím mặt. Hiệu trưởng không vừa mắt cách làm của Hứa Lan Như nên đã đích thân nói cho ông biết. Lưu Khánh cảm thấy mất hết thể diện, về đến nhà lập tức mắng cho Hứa Lan Như một trận.
Ăn uống no nê, giải quyết xong khúc mắc, mọi người chuẩn bị ai về nhà nấy.
Lưu Khánh đứng dậy nói: "Thôi, tôi đi trước đây." Ông nhìn Diêu Chấn Giang. một cái, "Chấn Giang à, vợ chồng hai người tháo vát như vậy, ngày tháng sẽ ngày càng khấm khá thôi!"
"Đội trưởng quá khen, cảm ơn ông, ông đi thong thả."
"Ừ."
Lưu Khánh vừa đi, người nhà họ Phó cũng tạm biệt rồi trở về điểm thanh niên trí thức.
Diêu Chấn Giang lúc nãy bận tiếp khách không vào bếp giúp vợ được, giờ thấy con gái đã ngủ say, hắn vội vàng đặt con vào giường, rồi xắn tay áo cùng vợ dọn dẹp.
Hai vợ chồng dọn xong, ai nấy cũng mệt lử. Nhưng nhìn căn nhà chỉ thuộc về riêng họ, lại nhìn con gái đang ngủ khò khò, cả hai đồng thời mỉm cười mãn nguyện.
Ở điểm thanh niên trí thức, Khương Du Mạn vẫn trằn trọc nghĩ về chuyện vị lãnh đạo lớn. Nằm trên giường, cô không tài nào chợp mắt được.
"Mạn Mạn, có chuyện gì sao?" Phó Cảnh Thần hỏi.
Khương Du Mạn quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh, "Anh nói xem, lần này vị lãnh đạo lớn đến, có thể liên quan đến nhà ta không?"
"Sao em lại nghĩ thế?"
"Công xã Hồng Kỳ là cái xó xỉnh nào chứ? Anh không nghe đội trưởng nói sao, chưa từng có ai đến những nông trường nhỏ điều nghiên cả. Mà vị trí công tác trước kia của ba, quen biết không ít người."
Dù không dựa vào nguyên tác, Khương Du Mạn vẫn có tư duy phân tích rõ ràng.
"Em có cảm giác, chắc chắn là có liên quan."
Phó Cảnh Thần im lặng, ánh mắt nhìn cô đầy thưởng thức.
Khương Du Mạn thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm thì nhăn mày trách: "Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy, anh nhìn em làm gì?"
"Không có gì." Phó Cảnh Thần đáp, "Nếu thật sự có liên quan đến chúng ta, đó là điều tốt nhất."
"Anh cũng chịu hết nổi cuộc sống ở nông thôn này rồi à?" Khương Du Mạn hỏi.
Câu hỏi này đặt ở người khác thì thật kỳ cục, vì ai mà chẳng mong thoát khỏi cảnh khổ cực này? Nhưng đặt ở Phó Cảnh Thần, lại hoàn toàn hợp lý.
Anh giống như cây tùng bách ngạo nghễ, dường như không sợ bất kỳ gian khổ nào, không có chuyện gì có thể khiến anh khuất phục.
"Không phải,"
Phó Cảnh Thần cúi đầu nhìn xuống, "Anh không muốn em phải đi theo anh chịu khổ nữa."
Nếu thực sự có cơ hội trở về, anh sẽ khiến cô sống một cuộc đời còn tốt hơn trước kia gấp bội.
Khương Du Mạn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, cô hiểu lời anh nói đều là thật. Dù cuộc sống hiện tại đã khá hơn, Phó Cảnh Thần rõ ràng vẫn cảm thấy mình đã làm cô thiệt thòi, khiến cô phải chịu khổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!