Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Khương Du Mạn, vợ Diêu Chấn Giang nói: "Nhà cửa tan nát đến nông nỗi này, chẳng phải đều vì con bé Diêu Tư Manh hay sao?"
"À, nghe nói bây giờ cuộc sống của nó cũng chẳng tốt lành gì, bà mẹ chồng nó ghê gớm lắm, thấy cái dáng điệu của bà ta ngày cưới là biết, bà ta canh chừng nó gắt gao. Kết hôn lâu như vậy rồi, mà nó còn chưa về nhà mẹ đẻ được lần nào đâu."
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, Diêu Tư Manh rơi vào kết cục như vậy, cũng là do chính cô ta tự làm ra.
Vợ Diêu Chấn Giang biết ân oán giữa hai người, mà dù thế nào việc đem cuộc sống hôn nhân bi t.h.ả. m của một người phụ nữ ra rêu rao khắp nơi là điều không nên. Chủ đề dừng lại đúng lúc, hai người nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Làm bếp xong xuôi, Khương Du Mạn cùng vợ Diêu Chấn Giang bê thức ăn ra.
Mọi người trong phòng khách nhanh chóng giúp đỡ, bưng thức ăn, lấy chén đũa, kê ghế.
Chờ mọi người lần lượt ngồi vào bàn, Đại đội trưởng Lưu Khánh mới đến. Lần này có thể xây được nhà mới, công lớn thuộc về Lưu Khánh. Ông vừa lên làm đại đội trưởng, Diêu Chấn Giang đã tìm đến trình bày tình hình, lúc này mới xin được đất để xây nhà. Cho nên họ cũng mời Lưu Khánh đến.
Nhà Lưu chỉ có mình ông đến, nhưng để giữ thể diện của đại đội trưởng, ông cũng mang theo một phần thức ăn.
Sống cùng một thôn, trên bàn cơm không ai cảm thấy gượng gạo, uống chút rượu đế nhà mình tự nấu, nói chuyện vô cùng sảng khoái.
Rượu đã uống được vài vòng, chuyện phiếm xong xuôi, lại nói đến việc chính. Mấy cậu thanh niên hỏi ông Lưu bao giờ thì đi mua t.h.u.ố. c trừ sâu.
Diêu Chấn Giang nói: "Đại đội trưởng, hôm nay ông đi họp có phải nói chuyện phân bón không?"
"Không phải."
Lưu Khánh xua xua tay: "Mấy cậu không biết đấy thôi, hôm qua có một lãnh đạo lớn, xuống nông trường bên cạnh điều nghiên. Không chừng, người ta còn ghé qua cả công xã Hồng Kỳ chúng ta đấy."
"Người của công xã hôm nay họp, nói chính là chuyện này."
"Lãnh đạo lớn?"
Mấy cậu thanh niên nhìn nhau: "Đại đội trưởng, lãnh đạo nào mà quan trọng thế? Tới công xã Hồng Kỳ thôi mà còn khiến các ông phải đi họp hết?"
Lưu Khánh cười ha ha: "Mấy cậu hỏi câu này là làm khó tôi rồi, người ta là lãnh đạo lớn như vậy, tôi nghe còn chưa từng nghe nói qua bao giờ."
"Vùng đất nhỏ bé này của chúng ta, mấy khi có nhân vật lớn ghé thăm. Lần này lại có một lãnh đạo cấp cao đến, còn truyền ra tin đồn sẽ về công xã Hồng Kỳ. Mấy cậu bảo lãnh đạo công xã có sốt ruột không?"
"Trên công xã sợ là nếu người thật sự đến, muốn đi đâu lại không kịp thông báo. Nên muốn chúng ta lúc nào cũng phải trong tư thế sẵn sàng đón khách."
"Thì ra là thế."
Mấy cậu thanh niên bừng tỉnh: "Khó trách giữa trưa nay ông lại cho người đi chặt hết mấy cái cây tạp ven đường!"
Lưu Khánh uống chút rượu, thần sắc còn lâng lâng: "Sáng dạ rồi đấy."
"Thế Đại đội trưởng, ông nói kỹ hơn cho chúng tôi nghe xem nào, vị lãnh đạo lớn này rốt cuộc có địa vị cỡ nào?"
Mấy thanh niên này suốt ngày chân lấm tay bùn làm việc kiếm công điểm, nào đã từng gặp qua người có khí phách bao giờ? Ai cũng tò mò vô cùng.
"Tôi đã bảo rồi, thân phận người ta được bảo mật, tôi làm sao mà biết được?"
"…………"
Vài người đàn ông vẫn đang thảo luận rôm rả về tin tức lớn của công xã.
Diêu Chấn Giang không mấy hứng thú với chuyện chính trị. Hắn quay sang, câu được câu chăng trò chuyện với Phó Cảnh Thần.
Riêng Khương Du Mạn lại chìm vào trầm tư.
Cô đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng: Vị lãnh đạo lớn đột nhiên ghé thăm này, rốt cuộc có phải là người đó không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!