Chương 197: (Vô Đề)

Phó Cảnh Thần thấy Khương Du Mạn bước ra, mới thu lại ánh mắt đang quan sát Chu Lăng Vân.

Khương Du Mạn đi đến, vô cùng thắc mắc: "Anh không phải không mặc bộ quần áo này sao? Sao đột nhiên lại mặc vào?"

Bộ quần áo này của Phó Cảnh Thần là do Khương Du Mạn nhờ vợ Diêu Chấn Giang may giúp trước đây. Vì có một chỗ đường may không đều, cô đã tháo ra và tự tay may lại vài mũi.

Bởi vậy, anh cực kỳ coi trọng nó, hơn nữa vì đi làm dễ mòn quần áo, nên anh rất ít khi lấy ra mặc.

Thế nhưng, không thể phủ nhận, bộ quần áo này khiến thân hình anh trông càng thêm vạm vỡ, cao ráo. Khương Du Mạn vui vẻ cực kỳ.

Phó Cảnh Thần: "... Lên xe về thôi." Đương nhiên là anh không thể nói là mình cố ý thay đổi để Chu Lăng Vân thấy được.

Khương Du Mạn cũng không nghĩ sâu xa, gật gật đầu, ánh mắt dời xuống, lúc này mới chú ý tới đồ vật trong tay anh.

"Anh mua nhiều thế?" Cô cười liếc anh một cái, đón lấy túi bánh quai chèo, bẻ một chiếc ăn thử, vừa giòn lại vừa thơm.

Phó Cảnh Thần nhìn những ngón tay dính dầu mỡ từ bánh, rời ánh mắt đi.

Về đến nhà, Khương Du Mạn chia một nửa số đồ ăn vặt cho bố mẹ chồng và Hải Đường. Nửa còn lại thì để phần ăn dần.

Tiẻu Diệp giờ đã gần sáu tháng, trông bụ bẫm, tròn trịa, cái gì cũng tò mò.

Phó Cảnh Thần ôm con ngồi bên cạnh, bé thấy mẹ ăn bánh quai chèo thì vươn tay muốn với, nhưng tay ngắn quá, với mãi không tới. Nó sốt ruột chống cái thân nhỏ nhúm mỡ cựa quậy, miệng phát ra những âm thanh bực bội.

Khương Du Mạn nhìn vẻ mặt sốt ruột của con, y hệt cái dáng vẻ nghiêm nghị khi sốt ruột của Phó Cảnh Thần, thấy vô cùng thú vị.

Cô cầm chiếc bánh quai chèo trêu con: "Thấy mẹ ăn ngon nên con cũng muốn ăn à? Bé tí thế này, ăn làm sao được?"

Sáu, bảy tháng tuổi có thể tập ăn dặm, nhưng phải là cháo hoặc mì sợi nấu thật mềm, chứ đâu phải bánh quai chèo chiên giòn này.

"A a a—"

Mẹ nói một câu, tiểu DIệp đáp một câu. Thằng nhóc mũm mĩm này khỏe lắm, ánh mắt lại lanh lợi, thấy chiếc bánh gần đến thế, nó đưa tay định chộp lấy. Thấy mẹ lại rụt tay về, nó lập tức cuống quýt, miệng ê a kêu không ngừng.

"Anh bế con ra ngoài một lát." Phó Cảnh Thần thấy con sắp cáu, vừa đứng dậy vừa nói.

Tiểu Diệp thấy Khương Du Mạn cười tủm tỉm nhìn mình, còn bản thân thì ngày càng xa chiếc bánh, nước miếng cứ thế chảy ra. Trong miệng đột nhiên kêu lên một tiếng rõ ràng: "Ngô, mẹ!"

Nghe thấy thế, Khương Du Mạn đang ăn cũng khựng lại, ngẩng đầu lên. Đúng lúc đối diện với Phó Cảnh Thần đang quay lưng định bế con đi.

Cô chỉ tay vào con trai: "Vừa rồi có phải là Tiểu DIệp gọi mẹ không?!"

Phó Cảnh Thần xoa xoa đầu con, đáy mắt ánh lên ý cười dịu dàng: "Ừm, biết gọi người rồi."

"Tiểu Diệp, con gọi lại một tiếng xem nào." Đôi mắt đẹp của Khương Du Mạn tràn ngập niềm hân hoan, cô tiến lên hai bước thơm vào má nhỏ mũm mĩm của con.

"Ngô!" Tiểu Diệp lại giơ tay với chiếc bánh trong tay mẹ.

Xem ra, tiếng gọi vừa rồi chỉ là vô thức bật ra.

Nhưng Khương Du Mạn vẫn vui mừng khôn xiết.

Ba mẹ Phó biết chuyện cũng mừng rỡ, ngay cả Phó Vọng Sơn nghiêm nghị cũng thầm mong đợi, không biết lúc nào con sẽ kêu ông nội đây?

Chà, hình như từ "ông" phát âm hơi khó.

Buổi tối, cả nhà quây quần bên tiểu Diệp. Phó Hải Đường càng hăng hái: "Tiểu Diệp, gọi cô đi, gọi cô cô—"

Mẹ Phó cười không ngớt: "Từ đó không dễ phát âm, con đừng làm khó cháu. Chờ xem tiểu Diệp một tuổi có gọi được con không đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!