Chương 196: (Vô Đề)

Diêu Tư Manh đi lấy chồng, khu thanh niên trí thức không bị ảnh hưởng quá nhiều, mọi người vẫn sống như bình thường.

Khương Du Mạn vẫn đều đặn mỗi ngày đến trường dạy học.

Thương Phó Cảnh Thần đi làm vất vả còn phải qua lại đón đưa, có lúc cô sẽ trực tiếp mang cơm, ăn xong bữa trưa thì tìm một phòng trống để nghỉ ngơi.

Trưa hôm nay, cô đang ở trong phòng ra đề thi, Chu Lăng Vân đột nhiên cầm một túi bánh quai chèo đi vào.

"Cô giáo Khương, đây là bố mẹ tôi gửi từ Thượng Hải về, cô nếm thử xem."

Khương Du Mạn từ chối : "Vô công bất thụ lộc, đồng chí cứ giữ lại mà ăn đi."

Tuy bản thân cô không thấy nó quý giá, nhưng trong thời buổi này, bánh quai chèo là thực phẩm vô cùng đắt đỏ, quý hiếm.

Nếu cô nhận bánh quai chèo của Chu Lăng Vân, vô hình trung sẽ kéo gần quan hệ giữa hai người họ. Khương Du Mạn không hề muốn tạo ra bất kỳ ảo tưởng nào cho Chu Lăng Vân.

"Cô giáo Khương, chúng ta là đồng nghiệp, đâu cần phải khách sáo như thế." Chu Lăng Vân cười rất ôn hòa.

Khương Du Mạn vẫn kiên quyết không nhận.

"Tôi sợ gây ra những hiểu lầm không đáng có."

Sợ đối phương mặt dày đeo bám, cô trực tiếp nói.

Chu Lăng Vân cảm thấy có chút khó xử, không ngờ Khương Du Mạn lại khó đối phó đến vậy. Hắn dựa vào bộ mặt này đã từng rất được hoan nghênh ở khu thanh niên trí thức đội sản xuất Núi Sau, không ngờ trước mặt Khương Du Mạn lại không thể phát huy.

"Là tôi đã suy nghĩ không chu toàn."

Sau khi cân nhắc kỹ càng, hắn lịch thiệp gật đầu, rồi chuyển sang chuyện khác: "Cô giáo Khương, cô đang ra đề gì vậy?"

Khương Du Mạn vừa định mở lời, thì nghe thấy cửa sổ bên cạnh bị gõ nhẹ một tiếng.

Cô quay đầu nhìn lại, Phó Cảnh Thần đang đứng bên ngoài. Thấy cô nhìn sang, ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng, nghiêm nghị của anh bỗng nhuộm ý cười, còn giơ hộp cơm nhôm trong tay lên cho cô xem.

Khương Du Mạn đứng dậy mở cửa: "Em đã mang cơm rồi mà? Sao anh lại còn mang đến nữa?"

Giọng điệu không tự giác mang theo một sự thân mật nhẹ nhàng, tự nhiên, khác hoàn toàn so với khi nói chuyện với Chu Lăng Vân,

"Trưa nay có món ngon." Phó Cảnh Thần giải thích.

Khương Du Mạn liền hiểu ra, anh muốn cô nếm thử, nên không ngại phiền phức mà mang đến.

Cô cong cong đôi mắt cười, "Anh đến thật đúng lúc, em còn chưa ăn. Vào đi thôi."

Nói rồi, cô kéo Phó Cảnh Thần đi vào phòng.

Chu Lăng Vân nhìn Phó Cảnh Thần, người đàn ông trước mặt thân hình cao ráo, vạm vỡ, khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị.

Ánh mắt Phó Cảnh Thần khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Bị ánh mắt đó dõi theo, Chu Lăng Vân lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cầm túi bánh quai chèo kia chạy trối c.h.ế. t –

Nhìn bóng lưng Chu Lăng Vân biến mất sau cánh cửa, Khương Du Mạn cảm thấy buồn cười, rồi cô quay đầu nhìn về phía Phó Cảnh Thần.

Anh đang mở hai hộp cơm ra, một hộp đựng món thịt kho tàu màu sắc tươi rói, một hộp đựng trứng hấp.

Thấy Khương Du Mạn đang nhìn chằm chằm, anh đưa đũa và chén cho cô: "Nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Khương Du Mạn tiến đến nếm thử một miếng, khen ngợi: "Ngon quá! Anh đã ăn chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!