Chương 1: (Vô Đề)

"Nếu cô đã quyết định rồi, vậy lát nữa chúng ta đi làm đơn ly hôn."

Trong căn phòng dán đầy poster mang đậm dấu ấn thời đại, người đàn ông mặc áo sơ mi vào, che đi những vết cào chằng chịt khắp tấm lưng, lạnh lùng nói.

Khương Du Mạn ngước mắt nhìn. Người đàn ông trước mặt vai rộng eo thon, chiều cao ít nhất cũng phải 1m85. Gương mặt gầy gò, cương nghị, sống mũi cao thẳng còn có một nốt ruồi nhỏ tinh tế, so với các tài tử thời hiện đại còn đẹp trai hơn nhiều.

Khương Du Mạn lúc này vừa vặn tiếp nhận toàn bộ ký ức trong đầu, lông mày cô khẽ nhếch lên.

Cô vậy mà lại xuyên thư!

Xuyên vào cuốn niên đại văn có tên «Sủng Hôn Thập Niên 70» mà cô đã đọc, trở thành người vợ trước ác độc của Phó Cảnh Thần.

Trong truyện, Phó Cảnh Thần là quân nhị đại xuất thân từ đại viện, còn nguyên chủ chỉ là một công nhân bình thường ở Cung Tiêu Xã. Nhưng nguyên chủ lòng dạ cao ngạo, ỷ vào mình xinh đẹp, một lòng muốn làm "quan thái thái".

Sợ mẹ kế gả mình cho công nhân tầm thường, nguyên chủ đã dựa vào mối quan hệ quen biết với Phó Hải Đường, ngụy trang khéo léo và bày đủ trăm phương ngàn kế để tiếp cận anh trai cô ấy, rồi thành công gả vào làm dâu nhà Tư lệnh.

Mẹ Phó dù cảm thấy con dâu môn không đăng hộ không đối, học thức năng lực lại càng không, hoàn toàn không có gì xứng với con trai mình, nhưng vì con trai đã mở lời, bà chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà để Phó Cảnh Thần và nguyên chủ đăng ký kết hôn.

Sau khi cưới, nguyên chủ lập tức xin nghỉ việc ở Cung Tiêu Xã, ở nhà toàn chức phu nhân. Phó Cảnh Thần công tác trong quân đội vốn đã nhiều nguy hiểm, nên khi nguyên chủ mang thai, trong bụng có giọt m.á. u nhà họ Phó, cả gia đình đều chỉ hận không thể xem cô như "tiểu tổ tông" mà cung lên.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Cùng lúc Phó Cảnh Thần bị thương phải xuất ngũ dưỡng thương, cha hắn là Phó Vọng Sơn lại bị tạm thời đình chỉ công tác điều tra. Địa vị cả nhà tụt dốc không phanh, thậm chí còn phải dọn ra khỏi Đại viện để về nông thôn cải tạo!

Biết tin này, nguyên chủ hoảng loạn, ép Phó Cảnh Thần ly hôn, còn đòi vào bệnh viện bỏ đứa bé đã sáu tháng tuổi trong bụng!

Trước hành động đó của nguyên chủ, vợ chồng Phó Tư lệnh lập tức kinh hoàng. Đứa bé trong bụng nguyên chủ vốn là cục vàng của cả nhà, huống chi giờ cả nhà phải xuống nông thôn, đây có thể là đứa cháu trai duy nhất của họ.

Họ vội vàng lấy ra hộp tiền giấy còn sót lại trong nhà, thiếu điều quỳ xuống mà cầu xin con dâu, mong nguyên chủ giữ lại đứa bé cho nhà họ Phó.

Nguyên chủ hất phăng tay họ, mắng nhiếc: "Các người xem tôi là ăn mày mà bố thí sao? Còn muốn lôi kéo tôi xuống nông thôn, trông mong tôi ở chuồng bò, ăn bánh bột bắp để đẻ con cho nhà các người à? Nhà các người đáng đời tuyệt tự!"

Nói xong, nguyên chủ không chút do dự đi bệnh viện làm phẫu thuật bỏ thai.

Cháu đích tôn, đó là m*nh c*n của người già!

Mẹ Phó vốn sức khỏe không tốt, sau khi nguyên chủ bỏ đi đứa cháu, liền bệnh nặng không gượng dậy nổi, không bao lâu sau khi xuống nông thôn thì qua đời.

Liên tiếp mất đi cháu trai và vợ, Phó Vọng Sơn cũng đại chịu đả kích, nằm liệt giường.

Nguyên chủ chẳng những không có nửa phần hối lỗi, mà còn lập tức đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Phó, sợ bị liên lụy mà phải xuống nông thôn. Không chỉ thế, vì quá sợ hãi việc phải đi cải tạo, nguyên chủ còn tố cáo nhà họ Phó tư tàng tiền bạc không nộp lên, khiến nhà Phó mất nốt số tiền cuối cùng.

Một loạt hành động này giúp nguyên chủ giữ được thanh danh, thỏa nguyện ở lại thành phố. Có thể nói là đã qua cầu rút ván đến tận cùng.

Thế nhưng, nhà họ Phó là bị oan uổng. Hai năm sau, Phó Vọng Sơn được minh oan, khôi phục chức vụ. Phó Cảnh Thần cũng trở lại quân đội, lập được đại công, nhà họ Phó lại trở thành tồn tại quyền thế trong Đại viện.

Lúc đó, Phó Cảnh Thần đã sớm gặp được nữ chính trọng sinh, mang cô ta cùng nhau về Kinh thành, cả nhà sống hạnh phúc, tốt đẹp.

Còn nguyên chủ thì sao? Sau này, nguyên chủ tưởng rằng mình đã leo lên được một công tử nhà giàu, nhưng thực chất đó chỉ là một kẻ lừa đảo! Hơn nữa, kẻ lừa đảo này sau lưng còn dính líu đến buôn bán người. Sau khi chơi chán nguyên chủ, hắn liền bán nguyên chủ vào vùng núi, c.h.ế. t không được toàn thây.

Hai bên đối lập, quả là một chữ "thảm" không thể tả hết!

Khương Du Mạn xoa bụng nhỏ đang nhô lên của mình. Tối qua, nguyên chủ đã khóc lóc, cào cấu, thậm chí lấy cái c.h.ế. t ra uy h.i.ế. p để buộc Phó Cảnh Thần đồng ý ly hôn. Những vết thương đầy mình của Phó Cảnh Thần chính là do đó mà ra.

Cái con nhóc c.h.ế. t tiệt này, có chồng tốt như thế mà còn không biết thỏa mãn, có một người chồng soái khí ngút trời còn "nỡ" đòi ly hôn, nhường cho người khác! Hơn nữa, ly hôn rồi còn quay lại bỏ đá xuống giếng!

Đọc sách đến đoạn này, Khương Du Mạn đã vô cùng cạn lời. Nhưng chớp mắt một cái, cô đã biến thành người vợ trước độc ác này. Cái mớ bòng bong này, cô phải thu dọn thôi.

Cô tuyệt đối không muốn đi theo vết xe đổ của nguyên chủ. Yên ổn theo nam chính ăn sung mặc sướng mới là lựa chọn tốt nhất!

Nghĩ đến đây, Khương Du Mạn nặn ra một nụ cười trên mặt, giả vờ làm nũng trách móc: "Chồng à, em là m.a.n. g t.h.a. i cảm xúc không tốt thôi, anh còn làm thật à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!