Chương 448: [Hết]

Dần dần lớn lên, ký ức của cô ấy đã có chút thiếu hụt.

Cô ấy đã quên đi mẹ ruột của mình, đã quên đi anh trai của mình, trong lòng trong mắt cô ấy chỉ có ba mẹ La.

Tên cô ấy cũng từ Trình Hiểu Mộng đổi thành La Hiểu Mộng.

Ba La mẹ La nói, nhà cô ấy ở nơi nào, bọn họ có thể đưa cô ấy trở về.

Nhưng cô ấy không nhớ rõ nhiều như vậy, chỉ nhớ rõ ở thôn Hạ Hà, nhà cô ấy họ Trình, những cái khác cũng không nói nên lời.

Quyết định đưa cô ấy về nhà cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Không biết địa chỉ thì đưa về thế nào?

Dần dần, La Hiểu Mộng trưởng thành, cũng đã quên chuyện trước kia.

Nhà họ La cho cô ấy đi học, bồi dưỡng cô ấy thành tài.

Cô ấy thi đậu Hoa Đại, là sinh viên duy nhất đi ra từ thôn bọn họ.

Tất cả mọi người trong thôn đều tới đưa tiễn cô ấy, mọi người đều cho gia đình cô tiền, một tệ hai tệ, tích tiểu thành đại, đưa cô ấy tới được đại học.

Cô ấy cảm kích nhà họ La, cảm kích mọi người dân trong thôn nhà họ La.

Cũng âm thầm thề ở trong lòng, cô ấy sẽ dùng tri thức thay đổi thôn nhà họ La, đưa thôn nhà họ La đi lên con đường giàu có.

La Hiểu Mộng yêu đương.

Người yêu của cô ấy là bạn học cấp ba.

Ti Tuấn Kiệt là người khá tốt, lớn lên cũng đẹp trai, đã từng là lớp trưởng, lại là đội trưởng đội bóng rổ đội, rất nhiều nữ sinh đều thích cậu ấy.

Nhưng cậu ấy lại lựa chọn La Hiểu Mộng.

Cậu ấy nói:

"Hiểu Mộng, em là nữ sinh tốt đẹp nhất anh từng gặp, anh thích em."

Bọn họ ước hẹn cùng nhau vào đại học, cùng nhau tiến bộ.

Cuối cùng quả nhiên bọn họ đã làm được, song song thi được vào Hoa Đại, trở thành trong một trong số ít thí sinh trong huyện thi đậu vào Hoa Đại.

Ti Tuấn Kiệt rất chăm chỉ, lúc còn học đại học vừa học vừa làm, sau đó vào xí nghiệp nhà họ Tiêu.

Nghe nói đó là do một sinh viên của Hoa Đại sáng lập, sinh viên kia gọi là Tiêu Trình.

Cùng một lứa với bọn họ, lúc bọn họ đang đi làm thêm khắp nơi, người ta cũng đã sáng lập công ty.

Ti Tuấn Kiệt nhanh chóng phỏng vấn vào công ty này, cũng đề cử La Hiểu Mộng với tổng giám đốc.

La Hiểu Mộng rất vui vẻ.

Điều kiện nhà họ La không tốt, vừa học vừa làm vẫn luôn là việc cô ấy phải làm.

Ngay từ lúc mới vào đại học, cô ấy cũng đã làm gia sư, nhưng kiếm không được nhiều lắm.

Hiện giờ có cơ hội như vậy, sao lại có thể không vui chứ?

Nhưng lúc nhìn thấy vị tổng giám đốc kia, cả người La Hiểu Mộng đều ngây dại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!