Chương 446: (Vô Đề)

Đối với La Hiểu Mộng mà nói, không có giờ khắc nào có thể đau khổ hơn giờ khắc này.

Cô ấy bị người ta bắt cóc.

Cô ấy nhớ rõ, mình đang chơi đùa ở trong thôn nhưng vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong chiếc xe này?

Trong xe có rất nhiều bạn nhỏ bằng tuổi ở cùng cô ấy, cũng có người lớn hơn cô ấy một chút, nhưng điểm chung đều là không quá mười tuổi.

Bị người ta lừa lên trên chiếc xe này, ngay cả bản thân cô ấy cũng xuất phát từ trạng thái mơ hồ.

Cô ấy chỉ nhớ rõ, anh trai và cô ấy cùng nhau chơi ở quảng trường, trong lúc đó anh trai phải đi ra ngoài. Lúc ấy anh trai nói với cô ấy rằng:

"Hiểu Mộng, em đừng đi lung tung, cứ đứng ở chỗ này, anh trai sẽ trở về ngay lập tức."

Nhưng anh trai cũng không quay lại, đứng chờ một lúc bỗng có một người thanh niên trẻ tuổi bước tới, anh trai lớn kia có vẻ mặt rất trung hậu.

"Cô bé, chỉ có một mình em ở đây sao? Anh trai em đâu?"

La Hiểu Mộng —−, không, lúc ấy cô ấy còn gọi là Trình Hiểu Mộng.

Trình Hiểu Mộng nói:

"Anh trai em sẽ tới đây ngay lập tức."

"Anh trai em đi chỗ khác rồi, kêu anh tới đây đưa em qua đó. Người trẻ tuổi kia cười ranh ma rồi nói. Trình Hiểu Mộng nói:"Em không quen biết anh, mẹ em nói không thể đi cùng người xa lạ.

"Người trẻ tuổi lấy một cây kẹo ra từ trong túi, Trình Hiểu Mộng vừa nhìn thấy thì hai mắt bỗng tỏa sáng. Hắn nói:"Anh trai em là Trình Kiêu, em là Trình Hiểu Mộng đúng không? Nhà em chỉ có ba người là mẹ em, anh trai và em, đúng hay không? Anh và anh trai của em là bạn tốt, anh ấy thật sự nhờ anh tới đây dắt em đi.

Em xem đi, đây là cái gì?Kẹo!

"Trình Hiểu Mộng trả lời giòn dã."Cái kẹo này là do mẹ em kêu anh đưa tới, em ăn thử một viên xem có ngọt hay không"

Trình Hiểu Mộng có chút do dự, nhưng đôi mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cái kẹo trên tay anh ta.

Dù sao lúc đó cô ấy cũng chỉ là một cô bé con, mới chỉ có 4 tuổi, dù cho mẹ và anh trai vẫn luôn dặn rằng cô ấy phải cẩn thận, không thể nói chuyện cùng với người lạ, cũng đã quên mất việc không thể tùy tiện ăn đồ lạ.

Nhưng cô ấy thật sự quá thèm.

Từ nhỏ đến lớn, số lần cô ấy được ăn kẹo chỉ cần dùng mười ngón tay đã đếm được, mỗi lần đều do anh trai tiết kiệm tiền rồi mua cho cô ấy.

Thật sự quá thơm.

Nhưng cô ấy lại không dám động tay, chỉ có thể dùng đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào những viên kẹo đó.

Người trẻ tuổi kia nhìn thấy, cười một tiếng, không có đứa trẻ nào có thể chống cự được sự mê hoặc của kẹo bánh.

Đặc biệt là con cái nhà họ Trình, từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc, có thể ăn được một viên kẹo cũng chỉ có thể chờ tới tết.

Muốn ăn không?

Người trẻ tuổi cười gian.

Trình Hiểu Mộng dùng sức nuốt nước miếng, rất muốn nói không ăn nhưng đôi mắt lại không khống chế nổi cứ nhìn về phía những viên kẹo kia.

"Ăn đi, dù cho em không muốn đi tìm anh trai của em với anh cũng không có việc gì hết, chúng ta đứng ở chỗ này chờ anh trai em được không?"

Trình Hiểu Mộng lại nuốt nước miếng.

"Ăn đi, kẹo của anh lấy để cho em mà. Người trẻ tuổi nói, còn lột kẹo ra cho cô ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!