Chương 43: (Vô Đề)

Lương Đại Tráng vui vẻ theo sau Lão Lương, Châu Tây Dã và Trương Triệu ra ngoài chuyển đồ.

Khương Tri Tri đi cũng không giúp được gì, tiễn họ ra đến cổng lớn lại quay về.

Dương Phượng Mai đang thu dọn bát đũa, miệng thì lẩm bẩm:

"Đội trưởng Châu đúng là khách sáo, tôi thấy anh ấy chỉ gắp một miếng ớt, không động đũa tới trứng gà. Trương liên trưởng cũng vậy, chỉ ăn hai miếng ớt rồi thôi."

Khương Tri Tri không cảm thấy gì:

"Họ chắc là ngại đó bác."

Dương Phượng Mai thở dài:

"Họ đóng quân gần đây, chúng ta cũng được thơm lây. Hồi trước, nhà nghèo đến mức Đại Tráng phải chạy đi xin cơm, cứ đến bộ đội thì lúc nào cũng có cơm ăn. Tiếc là nhà bác chỉ có mỗi Đại Tráng là con trai, nếu không cũng đưa nó đi lính rồi."

Khương Tri Tri bất ngờ:

"Chỉ có một đứa con trai là không được nhập ngũ sao ạ?"

Dương Phượng Mai gật đầu:

"Đúng vậy, Đại Tráng đi mấy lần mà người ta không nhận. Nó về còn quay sang trách bác, hỏi sao không sinh thêm con trai. Bác đâu có không muốn sinh, mà là không sinh được nữa chứ!"

Chuyện vốn nghiêm túc, qua miệng Dương Phượng Mai lại trở nên buồn cười kỳ lạ.

Dương Phượng Mai đã chắc chắn Châu Tây Dã đã có vợ, hết hy vọng tác hợp anh với Khương Tri Tri. Nhưng niềm đam mê làm mối của bà không vì thế mà tắt:

"Tri Tri, cháu thấy Trương liên trưởng thế nào? Tuy không đẹp trai bằng Đội trưởng Châu, nhưng nhìn mặt trẻ con, dễ mến lắm."

Khương Tri Tri hoảng hốt nhìn Dương Phượng Mai:

"Bác sẽ không làm mối đấy chứ? Cháu không muốn lấy chồng đâu, chuyện này để sau đi ạ."

Dương Phượng Mai lại không nghĩ thế:

"Qua năm cháu hai mươi tuổi rồi. Hồi bác hai mươi, con gái lớn nhà bác đã hai tuổi rồi! Đợi nữa, trai tốt trong làng người ta chọn hết cả đấy."

Khương Tri Tri cười trừ, không đáp.

Cô biết dù nói gì, Dương Phượng Mai cũng không nghe vào.

---

Sau khi dỡ xong đồ, Trương Triệu lái xe cùng Châu Tây Dã về trại trên núi.

Ra khỏi thôn Thanh Tuyền, Trương Triệu không nhịn được cười:

"Không ngờ, đồng chí Khương Tri Tri lại thú vị như vậy…"

Giờ còn ai dám nghĩ táo bạo như thế chứ? Vậy mà Khương Tri Tri không chỉ nghĩ, còn dám hát lên với dáng vẻ tung tăng vui vẻ, khác hẳn bộ mặt nghiêm túc thường ngày. Sự tương phản thật thú vị.

Châu Tây Dã không bình luận gì.

Quả thật anh cũng không ngờ Khương Tri Tri lại có mặt sống động như vậy.

Trương Triệu nghĩ nghĩ rồi bật cười:

"Đúng là cô bé rất thú vị. Nhưng sao lại cắt tóc ngắn nhỉ? Làm trông như trẻ con. Lần đầu gặp, tôi còn tưởng là cậu trai xinh đẹp nào đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!