Tôn Hiểu Nguyệt lòng rối như tơ vò, bây giờ cô ta thật sự không muốn gặp Khương Tri Tri. Nhưng nếu không gặp, liệu Khương Tri Tri có đi rêu rao chuyện của cô ta ra ngoài không?
Danh tiếng mà cô ta khó khăn lắm mới xây dựng được, nếu lại bị Khương Tri Tri phá hỏng, sau này cô ta làm sao ngẩng mặt lên được?
Hơn nữa, gần đây Trương Đông Hoa đối xử với cô ta rất tốt. Mỗi lần làm việc, cậu ấy đều giúp cô ta làm xong trước rồi mới làm phần mình. Đến giờ ăn, cậu ấy cũng luôn lấy cơm cho cô ta, đồ ăn ngon đều gắp cho cô ta.
Nhưng nếu Trương Đông Hoa biết hoàn cảnh thật sự của cô ta, liệu cậu ấy còn đối tốt với cô ta như vậy nữa không?
Cô ta hoàn toàn không tự tin.
Dù đã sống hơn người khác một đời, cô ta rất rõ mình không có khuôn mặt xinh đẹp để làm đàn ông rung động. Thứ duy nhất có thể khiến người ta chú ý, chính là gia thế.
Sau một hồi cân nhắc, cô ta vẫn quyết định đi tìm Khương Tri Tri một chuyến.
***
Sau bữa tối, chẳng kịp rửa ráy, Tôn Hiểu Nguyệt vội đến nhà Khương Tri Tri.
Khương Tri Tri vốn đoán trước Tôn Hiểu Nguyệt sẽ tìm đến, ăn cơm xong ở nhà Lão Lương, cô nhắn với Dương Phượng Mai một tiếng rồi về nhà chờ.
Cô vừa bước vào nhà, thì Tôn Hiểu Nguyệt cũng đến ngay sau.
Vào trong, Tôn Hiểu Nguyệt còn cẩn thận khép cửa lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn Khương Tri Tri:
"Tri Tri? Thật sự là cô à? Tôi nghe họ mô tả có vẻ giống cô, nhưng chẳng phải cô đi tìm anh Châu rồi sao? Sao lại ở đây?"
Khương Tri Tri ngồi uể oải trên chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, nở nụ cười giễu cợt nhìn Tôn Hiểu Nguyệt:
"Bây giờ chỉ có hai chúng ta, cô không cần giả vờ tình chị em sâu đậm gì với tôi nữa. Cô bày ra đủ trò như vậy, một chút cũng không giống như không quen tôi."
Vẻ mặt ngạc nhiên của Tôn Hiểu Nguyệt không giữ được nữa. Thấy Khương Tri Tri đã vạch trần mọi thứ, cô ta dứt khoát không giả bộ nữa:
"Cô ở đây làm gì? Sao không đi tìm Châu Tây Dã? Mà những chuyện kia không phải tôi làm, ai mà biết cô đắc tội bao nhiêu người ở đây rồi?"
Khương Tri Tri chẳng buồn đáp, chỉ nhếch môi cười lạnh:
"Tôi ở nhà họ Khương mười chín năm, cũng hiểu rõ mấy chuyện trong viện Hương Sơn. Hình như bây giờ, tư lệnh không mang họ Khương nhỉ?"
Mặt Tôn Hiểu Nguyệt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, cô ta gắt lên:
Cô… cô muốn gì?
Khương Tri Tri cười nhạt:
"Tôi muốn gì? Tôi có thể muốn gì đây? Chẳng qua chỉ là trò chuyện chút chuyện cũ. Ba mẹ cô sống thế nào ở nơi bị lưu đày? Cô có viết thư cho họ không? Mấy người ở điểm thanh niên trí thức kia chắc chưa biết chuyện gia đình cô nhỉ? Ba mẹ bị đày, cô bị đưa về nông thôn?"
Tôn Hiểu Nguyệt không chịu nổi nữa. Điều cô ta sợ nhất chính là Khương Tri Tri dùng chuyện này để uy hϊếp mình.
Cô ta đang định nổi giận, chợt nghĩ đến một điều:
"Cô cũng biết Châu Tây Dã ở đây, vậy mà lại ẩn danh. Cô có ý đồ gì? Không sợ tôi nói với anh ấy sao?"
Khương Tri Tri điềm nhiên đáp:
"Cô dám sao? Tôi không muốn gả cho Châu Tây Dã, chẳng phải cô càng vui sao? Cô nói xem, nếu cô nói với anh ấy rằng tôi chính là Khương Tri Tri, rồi hai chúng tôi kết hôn, sống hạnh phúc với nhau, còn cô ở đây chịu khổ làm thanh niên trí thức, liệu cô có cân bằng nổi không?"
"Cô không phải đã suy tính rồi sao? Chỉ cần là chuyện có lợi cho tôi, cô nhất định không làm."
Tôn Hiểu Nguyệt nghiến răng, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Khương Tri Tri. Cô ta đúng là không muốn để Châu Tây Dã biết Khương Tri Tri ở đây, không thể chịu nổi cảnh Khương Tri Tri sống sung sướиɠ, dù chỉ vài ba năm!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!