Châu Tây Dã lần này về là để thực hiện một nhiệm vụ bí mật, phối hợp với công an áp giải vài người về Kinh thành, nhưng giữa đường lại có một kẻ chạy thoát. Khi họ đuổi theo, đúng lúc xảy ra cảnh vừa rồi.
Trong lòng anh thấy nghi ngờ, không hiểu vì sao Khương Tri Tri lại tránh anh như tránh tà, lại thêm tiếc nuối vì một nhân tài như cô không vào quân đội thì thật lãng phí.
Sau khi hoàn tất bàn giao với công an, đã là hơn bốn giờ sáng. Họ phải lên chuyến tàu sớm nhất lúc bảy giờ về căn cứ, còn lại ba tiếng trống, anh quyết định về nhà một chuyến để giải quyết hôn sự mà gia đình đã định đoạt cho anh.
Cuộc hôn nhân này đến thật vô lý, đối tượng là con gái của bác Khương Chấn Hoa trong khu tập thể. Anh nhớ rằng cô gái đó nhỏ hơn mình tầm tám, chín tuổi, hồi anh nhập ngũ, cô vẫn chỉ là cô bé lùn tịt với hai bím tóc buộc cao.
Sao bỗng dưng lại trở thành vợ anh được chứ?
Thật quá phi lý.
Anh cũng biết rõ hoàn cảnh của nhà họ Khương, nhưng giải quyết bằng cách kết hôn thì anh không thể chấp nhận.
Giữa đêm về nhà, tiếng động đã đánh thức cha mẹ anh, cả Châu Tiểu Xuyên cũng dụi mắt ngái ngủ bước ra.
Nhìn thấy anh trai ngồi trong phòng khách, nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà họ Khương tối qua, không đợi Châu Tây Dã lên tiếng nói chuyện với cha mẹ, Châu Tiểu Xuyên đã chạy tới mách ngay!!
"Anh, anh không thể cưới Khương Tri Tri.
Người phụ nữ đó tâm địa độc ác, xấu xa lắm. Hơn nữa, cô ta đâu phải con gái ruột của bác Khương, chỉ là đứa con gái quê mùa bị tráo đổi năm xưa thôi. Mẹ của cô ta đã tráo đứa con gái ruột của bác Khương.
Mẹ cô ta còn độc ác như thế thì cô ta chắc chắn cũng không phải thứ gì tốt đẹp.Châu Tiểu Xuyên!Cha anh quát lớn:Im ngay, không biết thì đừng nói bậy.
"Châu Tiểu Xuyên không phục:"Con nói bậy sao? Con tận mắt thấy cô ta bắt nạt Hiểu Nguyệt. Để không phải đi lao động ở nông thôn, để có thể lấy anh, cô ta còn cắt cổ tay tự tử, tối qua lại còn đẩy ngã Hiểu Nguyệt.
"Châu Tây Dã nhíu mày:"Rốt cuộc là chuyện gì thế?
"Cha anh nghiêm nghị nói:"Chuyện là như vầy...
"Ông kể lại chuyện nhà họ Khương bị tráo con năm xưa và tình cảnh khó khăn hiện tại của nhà họ Khương:"Ban đầu là định để Hiểu Nguyệt lấy con, nhưng con bé lại hiếu thảo, muốn ở lại chăm sóc bố mẹ nuôi, nên mới để Tri Tri làm vợ con.
"Châu Tây Dã mặt lạnh:"Thật là nhảm nhí!
"Cha anh nghiêm giọng:"Nhà chúng ta và nhà bác Khương có tình nghĩa bao năm, cả khu tập thể đều biết hai nhà ta đã hứa hôn. Bây giờ mà hủy bỏ thì mặt mũi hai nhà biết để đâu?
Hôn sự này con nhất định phải thực hiện.
"Châu Tiểu Xuyên hừ lạnh:"Bố, bố sao lại cố chấp thế, Khương Tri Tri vốn chẳng phải người tử tế gì. Nghe nói được gả cho anh, cô ta hôm nay còn mang hành lý đi luôn rồi, nói là bắt tàu đi Cam Bắc tìm anh, làm bác gái tức đến phát khóc.
"Châu Tây Dã không để ý đến thái độ của cha, quay sang hỏi lại:"Em nói gì? Khương Tri Tri đã đi Cam Bắc rồi?
"Châu Tiểu Xuyên gật đầu:"Đúng vậy, cô ta chẳng những là đồ vong ân bội nghĩa, mà còn mặt dày, chỉ mong được gả cho anh mà không chờ đợi thêm giây phút nào.
Anh, anh nhất định không thể đồng ý.
"Mặt Châu Tây Dã càng đen lại, thật là hết sức phi lý! Lúc này, mẹ Châu vẫn im lặng, bèn dè dặt hỏi:"Tây Dã, con hai mươi tám rồi, cũng nên tính đến chuyện cá nhân. Chẳng lẽ ở đó con đã có ai phù hợp?
Hay là, con vẫn chưa quên Tiêu Tiêu?
"Châu Tây Dã thở dài bất lực:"Mẹ, mẹ đừng đoán bừa. Giờ con chưa có tâm tư để kết hôn, hơn nữa biên giới mấy năm nay không được yên ổn, bọn con mỗi ngày đều rất bận.
"Châu Tiểu Xuyên đứng bên cạnh bĩu môi:"Anh, vậy thì khi về gặp Khương Tri Tri, anh cứ nói rõ ràng với cô ta, bảo cô ta quay về ngoan ngoãn đi lao động ở nông thôn đi!
"Châu Tây Dã dĩ nhiên không muốn kết hôn, anh ngày nào cũng bận rộn, không có thời gian để chiều chuộng mấy cô gái yếu đuối. Nhìn đồng hồ, anh không nói thêm gì, chỉ chào cha mẹ rồi đi ra ga tàu. Châu Tiểu Xuyên đuổi theo anh đến tận cửa:"Anh, anh tuyệt đối không thể cưới Khương Tri Tri, cô ta chỉ được cái xinh đẹp, nhưng ngang ngược vô lý, còn cùng bọn bạn trong khu tập thể bắt nạt Hiểu Nguyệt!
"Dừng lại một chút, cậu ta lại nói giọng xót xa:"Hiểu Nguyệt thực sự quá đáng thương, từ nhỏ phải ở quê chịu khổ cực, bị mẹ nuôi hành hạ, bắt làm đủ thứ việc. Giờ trở về rồi mà vẫn bị ức hϊếp.
Thật không hiểu bác Khương nghĩ gì, đáng lẽ phải để Khương Tri Tri xuống quê lao động, về nơi cô ta thuộc về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!