Chương 340: (Vô Đề)

Đám cưới của Tống Mạn được tổ chức ngay tại nhà ăn của đại viện, hầu như mọi người trong viện đều đến dự, ngay cả cha Tống – người rất ít khi về nhà – cũng vội vã trở về.

Tống Đông và Hứa Minh Nguyệt dẫn theo hai đứa con đến tham dự đám cưới, Khương Tri Tri tự nhiên ngồi cùng bàn với Hứa Minh Nguyệt.

Hứa Minh Nguyệt cũng không quá nhiệt tình trò chuyện với họ hàng nhà họ Tống, dù sao thì lúc cô ấy và Tống Đông kết hôn, những người thân thích này cũng chẳng giúp đỡ được gì.

Cô ấy dứt khoát từ chối ngồi chung bàn với họ, mang theo con ngồi cạnh Khương Tri Tri, cả hai ngồi sát lại, nhỏ giọng trò chuyện.

Hứa Minh Nguyệt khe khẽ khen ngợi:

"Tri Tri, em hồi phục nhanh thật đấy, lúc chị đến thăm em trong tháng ở cữ, trông em vẫn còn hơi yếu."

Khương Tri Tri cười híp mắt:

"Tháng ở cữ toàn nằm trên giường, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cảm giác cả người như sắp rỉ sét luôn ấy. Sau mấy ngày có thể xuống giường vận động, em mới thấy đỡ hơn nhiều."

Hứa Minh Nguyệt bật cười:

"Đó là nhờ mẹ chồng em chăm sóc chu đáo đấy. Hơn nữa, tháng ở cữ ít đi lại là đúng rồi, em học y chắc chắn hiểu điều đó. Hồi đó chị còn chẳng có ai giúp đỡ, còn phải tự mình dậy nấu cơm trong tháng ở cữ. Tống Đông dù có chăm chị, nhưng anh ấy vẫn phải đi làm nữa mà."

"Thế nên, cả hai lần sinh con chị đều không được ở cữ đàng hoàng. Bây giờ trời lạnh, gót chân và cổ tay đều đau hết."

Nhắc đến chuyện này, Hứa Minh Nguyệt lại càng bất mãn với Trần Lệ Mẫn, mối quan hệ giữa hai người vốn không thể nào hàn gắn được.

Hai người cứ thế thì thầm trò chuyện cho đến khi người làm chứng lên sân khấu phát biểu. Sau khi bài phát biểu kết thúc, chú rể và cô dâu bắt đầu đi chúc rượu mọi người.

Lúc này, cả hai mới ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

Khương Tri Tri vô tình liếc qua cửa sổ phía sau Tống Mạn, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đến khi cô nhìn lại lần nữa, người đó đã nhanh chóng rời đi.

Cô nói nhỏ với Tống Mạn một tiếng, rồi lén lút chuồn ra ngoài. Quả nhiên, trên con đường nối giữa nhà ăn và đại viện, cô trông thấy bóng lưng của Lý Tư Mân.

Anh Tư Mân…

Khương Tri Tri khẽ gọi, thấy Lý Tư Mân dừng bước, cô vội vàng đuổi theo.

Lý Tư Mân quay lại mỉm cười, ba năm không gặp, dáng người anh vẫn gầy như xưa, nhưng trên người lại mang thêm chút phong sương từng trải. Da anh sạm hơn so với hồi còn ở đại viện, nhưng trông lại khỏe mạnh hơn.

Anh dịu dàng cười:

"Tri Tri, lâu rồi không gặp."

Khương Tri Tri ngạc nhiên:

"Thật sự là anh à? Anh về khi nào vậy?"

Lý Tư Mân vẫn cười nhàn nhạt:

"Vừa mới về thôi. Nghe mấy đứa trẻ ở cổng nói có người tổ chức đám cưới, anh tò mò qua xem thử, không ngờ lại là Tống Mạn."

Khương Tri Tri có chút thương cảm cho anh, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Bác đang ở nhà em, anh đến nhà em chơi một lát nhé? À đúng rồi, em làm mẹ rồi đấy."

Lý Tư Mân kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy khó tin: Em có con rồi sao?

Trong ấn tượng của anh, dù Khương Tri Tri đã kết hôn với Chu Tây Dã, nhưng cô vẫn như một cô bé con vô tư vui vẻ. Vậy mà giờ đây, cô đã làm mẹ rồi ư?

Khương Tri Tri cười gật đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!