Chương 30: (Vô Đề)

Trương Triệu nhìn đôi nam nữ ôm nhau mà vô cùng bất lực, đội của bọn họ đã lật tung cả ngọn núi để tìm hai người này, vậy mà hai người lại còn có tâm trạng ôm ấp nhau ở đây.

Châu Tây Dã chỉ nhíu mày nhìn họ:

"Đưa về lều nghỉ, cho ăn chút gì đó, sáng mai đưa xuống núi."

Tôn Hiểu Nguyệt chẳng hề thấy ngại, ngược lại còn thấy có người bắt gặp lại càng tốt! Cô ta thản nhiên nói với Châu Tây Dã:

"Cảm ơn các đồng chí bộ đội nhiều nhé."

Châu Tây Dã chỉ hơi cau mày, không nói gì rồi quay người bước đi.

Trương Triệu thì không hài lòng:

"Bên điểm tập trung trí thức của các người không nhận được thông báo sao? Gần đây cấm vào núi, rất nguy hiểm."

Tôn Hiểu Nguyệt cười nhạt:

"Tôi biết chúng tôi lên núi có chút phiền phức cho các anh, nhưng núi rộng thế này, các anh chỉ sửa đường, những chỗ khác thì có sao đâu. Chúng tôi chỉ muốn vào núi tìm chút đồ ăn, cải thiện bữa ăn cho điểm tập trung."

Trương Triệu không muốn đôi co thêm, thẳng thừng nói:

"Đi ra trước đi, đừng để lạc đội."

Khi vào đến lều họp, dưới ánh đèn dầu, Tôn Hiểu Nguyệt mới nhìn rõ gương mặt của Châu Tây Dã. Cô ta giật mình đứng chết lặng tại chỗ.

Cô ta chợt hiểu vì sao khi nãy lại thấy giọng nói của Châu Tây Dã quen thuộc như vậy. Giờ đây, nhìn người đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng trước mắt, cô ta không khỏi kinh ngạc, đây vẫn là Châu Tây Dã của kiếp trước!

Trương Đông Hoa thấy Tôn Hiểu Nguyệt cứ đờ đẫn nhìn Châu Tây Dã, tưởng cô ta sợ hãi, liền kéo nhẹ tay cô:

"Hiểu Nguyệt, cô sao thế?"

Châu Tây Dã cũng không thoải mái khi thấy ánh mắt của Tôn Hiểu Nguyệt chăm chú nhìn mình, anh nhíu mày, bảo Vương Trường Khôn đi lấy đồ ăn cho hai người, rồi dọn một lều trống để họ nghỉ ngơi.

Tôn Hiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, không ngờ rằng Châu Tây Dã lại ở đây. Vậy anh có biết Khương Tri Tri cũng ở thôn Thanh Tuyền không?

Có lẽ là chưa biết, nếu không Khương Tri Tri đã không phải chịu khổ ở Thanh Tuyền.

Ổn định lại cảm xúc, cô ta hào hứng nhìn Châu Tây Dã:

"Anh Châu, tôi là con gái của Khương Chấn Hoa ở đại viện Hương Sơn, tên tôi là Tôn Hiểu Nguyệt."

Châu Tây Dã hơi ngạc nhiên, nhìn Tôn Hiểu Nguyệt một cái. Đây là cô con gái mà bác Khương vừa nhận lại cách đây nửa năm sao?

Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, gật đầu:

"Cô xuống nông thôn phục vụ ở đây sao?"

Tôn Hiểu Nguyệt hào hứng gật đầu:

"Phải rồi, anh Châu, không ngờ gặp anh ở đây, tôi thật không cố ý gây phiền phức cho các anh, chỉ muốn kiếm chút đồ ăn cho mọi người thôi."

Châu Tây Dã không đồng tình:

"Dù lý do gì cũng phải tuân thủ kỷ luật trước tiên."

Anh cũng không có ý định chuyện trò nhiều với Tôn Hiểu Nguyệt. Dù là con gái của bác Khương nhưng giữa anh và cô ta cũng không có mối quan hệ thân thiết nào.

Anh quay người định rời khỏi lều, thì lại bị Tôn Hiểu Nguyệt gọi lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!