Chương 26: (Vô Đề)

Khương Tri Tri thẳng thắn và chân thành bày tỏ với Châu Tây Dã về suy nghĩ thật trong lòng mình. Ở kiếp trước, khi nhiệm vụ thất bại, cô đã bị phản bội bởi chính người cấp trên tin tưởng nhất.

Mệt mỏi rồi, trái tim cũng chết lặng!

Những ngày tháng đã qua, cô không muốn quay lại, cũng chẳng muốn nhắc nhớ đến.

Châu Tây Dã nhất thời không biết nói gì. Thời đại này, ai dám nói thẳng rằng mình không có tinh thần cống hiến chứ? Người ta đều tranh nhau làm người tiên tiến, lao động mẫu mực, nói như cô, có thể bị gắn mác là phần tử lạc hậu.

Khương Tri Tri nhìn anh với đôi mắt đen trắng rõ ràng, dè dặt hỏi:

"Nói như thế có phải là suy nghĩ của em lạc hậu quá không?"

Châu Tây Dã lắc đầu:

"Không đâu, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình."

Trong lòng anh có chút tiếc nuối, một người có tiềm năng tốt như thế. Có lẽ còn có điều gì đó đáng tiếc khác, nhưng anh cũng không rõ.

Khương Tri Tri thấy Trương Triệu cùng người đàn ông bên cạnh cứ thỉnh thoảng nhìn qua đây, bèn mỉm cười xua tay:

"Đội trưởng Châu, anh cứ bận việc của mình đi, em về trước đây."

Cô nheo mắt cười, vẫy tay rồi quay lưng bước nhanh rời đi.

Châu Tây Dã lúc này mới đi tới bên cạnh Trương Triệu và người đàn ông đứng cạnh anh ấy

- Tiêu Minh Lôi. Cả hai cùng nhập ngũ một năm, nhưng Tiêu Minh Lôi là cán bộ chính trị, giờ đang làm tham mưu ở quân khu thành phố.

Tiêu Minh Lôi tò mò:

"Cô gái kia là ai vậy?"

Châu Tây Dã đáp rất đơn giản:

"Cán bộ kỹ thuật của thôn Thanh Tuyền."

Tiêu Minh Lôi khá ngạc nhiên, Châu Tây Dã là người như thế nào, anh ta hiểu rõ. Trừ khi là công việc cần đối tác, còn thì rất ít khi chủ động nói chuyện với phụ nữ. Vậy mà vừa rồi, anh bước chân tới còn có chút vội vàng.

Nghĩ ngợi một chút, Tiêu Minh Lôi nhắc nhở:

"Đơn đăng ký kết hôn của cậu đã được lãnh đạo phê duyệt và đóng dấu đỏ rồi. Nói cách khác, cậu bây giờ là người đã có gia đình đấy, đừng có mà mắc sai lầm."

Trương Triệu nhìn Tiêu Minh Lôi, trong lòng cảm kích tham mưu Tiêu đã nói thay suy nghĩ của anh ta.

Châu Tây Dã cau mày:

"Cậu đang nghĩ gì vậy? Với lại, hôn sự đó tôi đã từ chối rồi."

Tiêu Minh Lôi bất đắc dĩ nói:

"Cũng chẳng còn cách nào khác. Ông cậu trước đó gọi điện đến văn phòng chính ủy cả ngày, nhất định phải làm cho xong việc này. Chính ủy cũng thấy cậu đã không còn nhỏ nữa, thế là đóng dấu."

"Huống chi, nhà họ Khương cũng không tệ. Dù sao hai nhà các cậu cũng lớn lên trong cùng một khu, có thể coi là thanh mai trúc mã."

Châu Tây Dã nhíu mày càng chặt, rất phản cảm:

"Thanh mai trúc mã gì chứ? Tôi lớn hơn cô ấy tới tám, chín tuổi, cũng chẳng gặp nhau bao nhiêu lần."

Trương Triệu ở bên cạnh thầm nghĩ, cô Khương đó trông trẻ hơn cậu mười tuổi, chẳng phải cậu nói chuyện với cô ấy rất vui vẻ đó sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!