Chương 25: (Vô Đề)

Châu Tây Dã quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Triệu:

"Bảo cậu xuống làng báo cho Bí thư Lương rằng ba giờ chiều sẽ nổ núi, có phải tôi bảo cậu đi tám chuyện đàn bà không? Đã thông báo đầy đủ chưa?"

Trương Triệu gật đầu:

"Rồi, tôi đã báo thời gian nổ lần hai."

Nói xong, anh ta có chút ngượng ngùng rồi rời đi.

Châu Tây Dã lại suy nghĩ, sau khi hoàn thành vụ nổ và đảm bảo an toàn cho mọi người, anh phải lên thành phố gặp lãnh đạo.....

Trong khi đó, Tôn Hiểu Nguyệt luôn ở phòng mà trong lòng bất an, Lý Tư Mẫn thì nhìn cô ta với ánh mắt đầy nghi ngờ, làm cô ta cảm thấy lo lắng không yên.

Cuối cùng khi Lý Tư Mẫn ra ngoài, Trần Song Yến với đầu tóc bù xù, quần áo còn vương vài cọng cỏ trở về. Nhìn bộ dạng của cô ta, Tôn Hiểu Nguyệt lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Cô ta nhớ lại kiếp trước mình từng thử trải nghiệm cảm giác của tình yêu nam nữ và rất quen thuộc với cảnh này – chắc chắn là Trần Song Yến vừa cùng Trương Đông Hoa ở bên ngoài trở về.

Họng cô ta như nghẹn lại, mãi mới tìm lại được giọng nói, giọng run rẩy hỏi Trần Song Yến:

"Cô với Trương Đông Hoa đã lên giường rồi?"

Trần Song Yến bị hỏi thẳng thừng như vậy thì đỏ mặt:

"Ừ, do tác dụng của thuốc trong người, tôi không còn cách nào khác."

Nói đến đây, cô ta quay lại hỏi Tôn Hiểu Nguyệt:

"Hiểu Nguyệt, thuốc cô đưa tôi không phải là thuốc xổ bình thường sao? Sao lại thành ra loại thuốc đó? Hôm nay nếu không có Trương Đông Hoa ở đó thì tôi đã tiêu rồi."

Tôn Hiểu Nguyệt lúc này tâm trí rối bời:

"Tôi cũng không biết, tôi đưa cô là thuốc xổ bình thường thôi mà, chắc là Khương Tri Tri đã đổi thuốc."

Cô ta không dám chất vấn Trần Song Yến, sợ cô ta cắn ngược lại mình. Nhưng giờ Trương Đông Hoa và Trần Song Yến đã xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ kết hôn, vậy thì cô ta đâu còn cơ hội nữa?

Không được, cô ta không thể để họ đến với nhau.

Còn Khương Tri Tri, lần này cô ta may mắn thoát khỏi chuyện đó, nhưng chắc sẽ nhanh chóng nhận ra mình đang ở đây. Cô ta phải hành động trước khi Khương Tri Tri phát hiện, phải nhanh chóng hủy hoại cô ấy!

...

Khương Tri Tri mơ hồ đoán được người đứng sau giở trò là ai, vừa kinh ngạc không hiểu vì sao cô ta xuất hiện ở đây, vừa chẳng có ý định chủ động đối đầu.

Người ta muốn trốn, thì cứ để họ trốn.

Để xem cô ta còn muốn làm trò gì nữa.

Cô chỉ muốn an yên ở ngôi làng này hai năm, hưởng thụ cuộc sống của một con cá ươn. Những việc khác, đợi đến khi chính sách ban hành rồi tính sau.

Chỉ là ai đó cứ muốn dâng thêm trò vui, vậy thì cứ để họ đến đi!

Về đến nhà, Dương Phượng Mai đã chuẩn bị cho cô một bát trứng gà đường đỏ, nấu trong nước sôi với hai quả trứng và một muỗng đường đỏ mà bà đã dành dụm lâu lắm rồi.

Dương Phượng Mai bắt cô phải ăn hết, nói cô vất vả đánh nhau cả ngày nay, phải bồi bổ một chút:

"Người cháu vốn yếu, lại còn đánh nhau với cái đứa mặt dày đó, mệt lắm chứ. Ăn hết đi rồi ngủ một giấc cho khỏe."

Khương Tri Tri không thể từ chối tấm lòng của bà, đành ăn hết bát trứng đường đỏ thơm ngọt ấy, bụng lập tức thấy ấm áp dễ chịu vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!