"Muốn cắn ngược lại tôi à? Xem thử có gan không đã!"
Trần Song Yến khóc lóc nức nở:
"Là tôi làm đấy! Tôi chỉ là thấy cô không thuận mắt nên bỏ chút thuốc xổ, thì sao chứ?"
Khương Tri Tri cười lạnh:
"Hy vọng lát nữa cô vẫn còn có thể nói đây chỉ là thuốc xổ!" Trần Song Yến đến lúc này vẫn chưa nhận ra điều gì bất ổn, nghĩ cùng lắm là một lát nữa phải chạy vào nhà vệ sinh thôi.
Tôn Hiểu Nguyệt đang nấp trong bếp thì lo lắng đứng ngồi không yên, không ngờ Khương Tri Tri lại mạnh tay đến thế, càng không ngờ Trần Song Yến ngu ngốc đến mức vứt bừa mẩu giấy bọc thuốc đi. Mẩu giấy đó là giấy thư cô ta mang từ nhà đến, trên đầu tờ giấy còn ghi tên khu nhà đại viện của gia đình.
Lúc đó cô ta chỉ muốn cho Trần Song Yến tin mình có xuất thân tốt, chẳng dè giờ lại trở thành bằng chứng.
Lúc này, mọi người cũng không thấy thời gian chờ lâu là gì, ai nấy không màng ăn uống, chỉ muốn xem thử náo nhiệt, muốn biết rốt cuộc Trần Song Yến đã uống phải thứ gì và lát nữa sẽ phản ứng ra sao.
Nửa tiếng sau, mặt Trần Song Yến đỏ ửng lên, cả người nóng bừng, khó chịu không chịu nổi. Tay không ngừng cào vào ngực, muốn xé toạc áo ra.
Những người đàn ông ở đó thấy vậy lập tức hiểu ra, Trần Song Yến này rõ ràng là đã uống phải loại thuốc gì đó. Một vài cô gái ngây thơ không rõ chuyện, tò mò hỏi:
"Song Yến, cậu sao thế? Có phải không khỏe chỗ nào không?"
Trần Song Yến không có được sự kiềm chế như Khương Tri Tri, lúc này đầu óc đã mụ mị, bắt đầu kéo áo ra.
Khương Tri Tri lạnh lùng đứng một bên nhìn:
"Sao? Khó chịu lắm hả? Khó chịu thì nói xem ai đã sai khiến cô làm chuyện này! Không thì tôi cũng sẽ tự tra ra thôi."
Trần Song Yến lúc này chẳng còn nghe lọt tai gì nữa, chỉ ú ớ trong miệng, hai tay dứt mạnh làm rách cả áo.
Trương Đông Hoa không chịu nổi, cố nén đau chân đi tới, giơ tay ôm lấy Trần Song Yến để ngăn không cho cô ta xé áo ra thêm, rồi giận dữ trừng mắt nhìn Khương Tri Tri:
"Cô quá đáng quá rồi! Sao lại ép một cô gái uống loại thuốc này chứ?"
Khương Tri Tri cười, nụ cười sắc lạnh như tẩm độc:
"Tôi quá đáng? Cô ta bỏ thuốc vào bình nước này để tôi uống, thế thì không quá đáng chắc? Cô ta mới chỉ uống một ít dính dưới đáy bình mà đã thành ra thế này, còn tôi thì uống cả một cốc lớn, suýt nữa đã mất mạng. Sao không ai nói gì lúc đó nhỉ?"
Trương Đông Hoa lúc này nhìn Khương Tri Tri mà chỉ thấy cô đẹp nhưng ác độc, căm hận nói:
"Dù cô ấy có làm sai, cô cũng không thể phạt cô ấy như thế. Cô có thể báo công an. Làm vậy là hủy hoại danh dự của một cô gái đấy!"
Khương Tri Tri bật cười:
"Danh dự của cô ấy là danh dự, còn danh dự của tôi thì không chắc? Tôi chỉ dùng đúng cách cô ta đối phó tôi để trả lại mà thôi, thế là tôi quá đáng? Đầu cậu có vấn đề không đấy? Cô ta bỏ thuốc tôi mà tôi lại phải mang hoa tới tặng sao?"
Trần Song Yến bắt đầu vừa khóc vừa la hét, Trương Đông Hoa không thể làm ngơ, dù gì cũng là người từ cùng chỗ đến, đành nghiến răng bế lấy Trần Song Yến, định đi tìm bác sĩ trong làng, vừa đi vừa không quên buông lời hăm dọa Khương Tri Tri:
"Cô đợi đấy, chúng tôi nhất định sẽ tố cáo cô."
Khương Tri Tri bật cười khinh bỉ, cô sợ chắc?
Chờ Trương Đông Hoa bế Trần Song Yến rời đi, Khương Tri Tri nhấc bình nước lên nhìn quanh:
"Ai là người nghĩ ra cách múc nước từ dưới sông lên đấy? Là mấy người à?"
Mọi người không hiểu cô đang nói gì, chỉ có Lý Tư Mẫn biết đó là Tôn Hiểu Nguyệt nhưng giờ Tôn Hiểu Nguyệt không lộ mặt, cô cũng chẳng thêm chuyện, chỉ đứng lẫn vào đám đông lắc đầu.
Khương Tri Tri cười nhạt, quay vào nhà lớn giọng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!