Khương Tri Tri sững người. Tối qua trời tối chỉ có ánh trăng mờ mờ, cô chỉ nhìn thấy một cái bình nước ấm đan bằng mây đặt cạnh bếp, trông giống như bình nhà họ Lương vẫn hay dùng.
Vì vậy, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, chủ yếu là không ngờ rằng sẽ có người bỏ thuốc vào đó.
Dương Phượng Mai kinh ngạc:
"Ý cháu là tối qua cháu ra ngoài, lấy một cái bình nước ấm ở cạnh bếp về phòng rồi uống, sau đó không kiềm chế được mà chạy ra sông nhảy xuống sao?"
Khương Tri Tri gật đầu: Đúng là như vậy.
Dương Phượng Mai lập tức đen mặt:
"Cái tên trời đánh nào lại dám giở trò hèn hạ như thế, còn dám làm ngay tại nhà tôi. Đợi đấy, tôi mà tra ra là ai, nhất định sẽ lột da, rồi ném xuống sông!"
Trong lòng Khương Tri Tri hiểu rõ, chuyện này không dễ điều tra. Họ đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất, mà bây giờ cô lại nằm trong bệnh viện, khi trở về có khi cái bình nước ấm trong phòng cô cũng đã biến mất.
Nhưng đã làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Cô có đủ kiên nhẫn để chờ đối phương ra tay lần nữa, đến lúc đó cô cũng sẽ đáp trả đích đáng. Vốn dĩ, cô là người không bao giờ bỏ qua bất cứ ân oán nào.
Dương Phượng Mai nghe theo dặn dò của Châu Tây Dã, đến căng tin quốc doanh mua một suất bánh chẻo về. Dù sao Châu Tây Dã cũng đã đưa bà năm cân tem phiếu, dùng không hết thì phần dư thuộc về bà.
Lúc này thì rõ rồi, Châu Tây Dã thực sự có ý với cô Khương đây. Nếu không thì làm sao anh lại quan tâm đến từng chi tiết như thế.
Khương Tri Tri không ngờ bị ốm mà còn được ăn một tô bánh chẻo to như vậy, vỏ mỏng, nhân đầy đặn, từng chiếc tròn vo.
Thấy Dương Phượng Mai đứng cạnh nuốt nước bọt, cô có chút ngại ngùng:
"Bác ơi, không cần mua cho cháu thế này đâu, ăn đơn giản thôi cũng được. Mà cháu cũng không ăn hết đâu, chia cho bác một nửa nhé."
Dương Phượng Mai vội xua tay.
Khi Châu Tây Dã đưa tem phiếu, anh cũng bảo bà mua cho mình một phần ăn, nhưng bà không nỡ dùng, muốn để dành ít tiền về mua đồ ngon cho chồng con.
"Cháu ăn đi, ăn nhiều vào, bác vừa ăn ở ngoài rồi, không đói đâu."
Khương Tri Tri biết Dương Phượng Mai đang nói dối:
"Bác ơi, giờ cháu nóng trong người, cũng không có khẩu vị lắm. Nếu bác không giúp cháu, cháu cũng ăn không hết, để uổng phí thì tiếc lắm. Cháu chỉ muốn uống chút nước canh, thật sự ăn khô không nổi."
Dương Phượng Mai nghe Khương Tri Tri nói chân thành, nghĩ cũng phải, vừa mới sốt cao xong chắc cũng không muốn ăn nhiều.
Bà lấy hộp cơm của mình ra, chia bánh chẻo làm hai phần, để phần của Khương Tri Tri nhiều hơn hai cái.
"Không ăn nổi thì cháu cũng cố ăn thêm chút đi, ăn nhiều mới có sức mà chống chọi bệnh, cháu gầy quá, nhảy xuống sông một cái là sốt ngay thế này."
Khương Tri Tri mỉm cười, không đáp.
Dương Phượng Mai đỡ cô ngồi dậy, hai người cùng ăn bánh chẻo.
Dương Phượng Mai vừa ăn vừa cảm thán:
"Bánh chẻo ở căng tin này ngon thật, hương vị tươi ngon quá, chắc phải cho vào bao nhiêu tôm khô rồi, nhà bác Tết còn chẳng dám cho nhiều tôm khô như thế đâu."
Bà ăn vẻ hài lòng, ăn hết cả nước canh, còn rót chút nước nóng vào hộp cơm súc sạch mà uống hết.
Khương Tri Tri ăn xong nửa phần bánh chẻo, đổ mồ hôi đầy người, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn nhiều, tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn.
Xuống giường đi quanh một vòng, cảm thấy không có vấn đề gì, cô yên tâm chờ Đại Tráng đến đón mình xuất viện.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!