Tôn Hiểu Nguyệt kéo Trần Song Yến ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh rồi bắt đầu rơi nước mắt lã chã.
Trần Song Yến hoảng hốt:
"Rốt cuộc là chuyện gì thế? Đừng khóc nữa."
Tôn Hiểu Nguyệt lau mắt, giọng đầy vẻ đáng thương:
"Thật ra, mình quen biết Khương Tri Tri, cô ấy là con nuôi của ba mẹ mình…"
Cô ta bắt đầu bịa chuyện, nói Khương Tri Tri đã làm thế nào để chiếm đoạt tình cảm, rồi ở nhà bắt nạt cô ta ra sao, sau lưng còn tranh giành mọi thứ, lại sợ Trần Song Yến không tin, nên lấy ra bức ảnh gia đình chụp chung vào năm đầu cô ta trở lại nhà họ Khương.
Trong ảnh, Tôn Hiểu Nguyệt và Khương Tri Tri đứng phía sau, còn Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh ngồi phía trước, trông như một gia đình đầm ấm hạnh phúc.
Trần Song Yến nhìn bức ảnh, lập tức tin lời Tôn Hiểu Nguyệt vì trên ảnh, Tôn Hiểu Nguyệt và Tống Vãn Anh có nét giống nhau, rõ ràng là mẹ con ruột. Ngược lại, Khương Tri Tri với đôi mắt sáng ngời và hàm răng trắng, trông không giống người nhà họ Khương.
Nghĩ đến tình cảnh của Tôn Hiểu Nguyệt, Trần Song Yến không kìm được lòng thương cảm:
"Cậu đừng buồn. Mình chẳng nhìn ra cô ta lại tệ hại như thế. Nhìn thì xinh đẹp, nói năng cũng hòa nhã, sao lòng dạ lại độc ác đến vậy? Sao cô ta cũng ở thôn Thanh Tuyền, lại làm kỹ thuật viên nữa?"
Tôn Hiểu Nguyệt thút thít: "Ban đầu, là định cho mình làm kỹ thuật viên, còn cô ta thì xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Nhưng cô ta không chịu, cứ ở nhà khóc lóc, thậm chí tự tử. Vết sẹo trên cổ tay là do cô ta tự cứa lúc đó.
Sau đó, cô ta lại bị ngã gãy tay, mình đành nhường vị trí cho cô ta, còn mình thì về đây.
"Nghe xong, Trần Song Yến giận dữ đỏ mắt:"Cô ta thật không biết xấu hổ! Mình đúng là mù rồi, cứ tưởng cô ta là người tốt.Càng nghĩ càng tức:Cậu định cứ nhịn như thế sao?
Sao không báo cáo cô ta đi?
"Tôn Hiểu Nguyệt nắm chặt tay Trần Song Yến:"Chị tốt của mình, ba mẹ mình rất thương cô ta. Họ lại đang yếu, nếu báo cáo cô ta, người buồn bã sẽ là ba mẹ mình. Mình đâu thể để họ đau lòng.
"Trần Song Yến thở dài:"Cậu đúng là hiếu thảo quá.
Ba mẹ cậu cũng vậy, bị vẻ ngoài của cô ta lừa rồi. Nhưng cũng không thể để cô ta yên ổn như vậy được, nhất định phải cho cô ta một bài học nhỏ.
"Tôn Hiểu Nguyệt mắt đỏ hoe:"Cho cô ta bài học gì đây? Nếu quá tay, cô ta sẽ lại mách với ba mẹ mình. Với lại, chuyện giữa mình và cô ta, cậu đừng kể với ai nhé.
Dạo này mình cũng chẳng muốn gặp cô ta.
"Trần Song Yến gật đầu dứt khoát:"Cậu đã kể chuyện gia đình cho mình nghe nghĩa là xem mình là bạn, mình chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng.
"Ngoài ra, vừa rồi cô ta để ý thấy bố mẹ Tôn Hiểu Nguyệt nhìn cũng có chức vụ không nhỏ, mẹ thì trông còn rất trẻ, chắc chắn gia cảnh rất khá. Thế nên, nhất định phải bám chắc lấy Tôn Hiểu Nguyệt. Tôn Hiểu Nguyệt lau nước mắt:"Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa. Mình chỉ cảm thấy tức giận, nên tìm cậu để trút bầu tâm sự.
Mấy ngày nay mình bị nóng trong người, uống thuốc, nên giờ thấy hơi đau bụng, mình đi vệ sinh một chút nhé.
"Mắt Trần Song Yến sáng lên, nắm lấy tay Tôn Hiểu Nguyệt:"Mình có cách rồi, thuốc của cậu còn không? Để mình bỏ vào đồ của cô ta, để cô ta với một tay phải vào nhà vệ sinh, vừa đau bụng vừa mất mặt!
"Đây là cơ hội tốt để tỏ lòng trung thành với Tôn Hiểu Nguyệt, cô ta không thể bỏ qua. Tôn Hiểu Nguyệt thấy Trần Song Yến mắc câu, trong lòng rất vui nhưng miệng lại do dự:"Làm vậy có hơi quá không?
Lỡ cô ta phát hiện ra…
"Trần Song Yến vỗ ngực đảm bảo:"Yên tâm đi, nếu cô ta phát hiện, mình sẽ nói do mình khó chịu với cô ta, không liên quan gì đến cậu.
Tuyệt đối không bán đứng cậu đâu."
...
Bên kia, ông già Lương vừa đi lên công xã một chuyến, bí thư công xã quả nhiên rất hứng thú với bản vẽ. Quan trọng là năm nay thu hoạch không tốt, các công việc khác cũng chẳng có thành tích gì nổi bật, lúc họp hành cũng chẳng biết báo cáo gì.
Nếu đưa thêm việc này vào, đó sẽ là một công trình lợi ích cho dân, một dự án có thể ghi điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!