Khương Tri Tri nghe mà thấy buồn cười, lần đầu tiên có người nói cô ngây thơ, dễ bị lừa như vậy.
Nhưng mà, lần đầu soi gương thấy khuôn mặt của nguyên chủ, chính cô cũng cảm thấy diện mạo này thật đẹp, lại trông có vẻ dễ tin người.
Vừa nghe nhắc đến đám trí thức trẻ, Dương Phượng Mai đã tỏ rõ thái độ chán ghét. Vì vài cô gái trong số đó mà bà khinh thường cả đám, ghét luôn tất cả phụ nữ xinh đẹp.
Khương Tri Tri chỉ lắng nghe, đến khi nghe Dương Phượng Mai kể chuyện lão Lương bị bắt gặp cùng một nữ trí thức trong ruộng ngô thì cô sửng sốt. Cô chỉ nghĩ, ruộng ngô ư? Chẳng phải chỗ đó rất nhọn sao? Lại còn nhiều muỗi nữa.
Dương Phượng Mai mắng nhiếc người phụ nữ ấy là không biết xấu hổ:
"Tuổi gì mà cặp kè với ông già ngoài năm mươi, đáng tuổi bố cô ta rồi còn gì. Sao cái quần của cô ta dễ tuột vậy chứ?"
Khương Tri Tri cũng không bình luận gì, dù sao vụ này lão Lương cũng chẳng phải người tử tế.
Sau khi xả hết nỗi bực tức, làm xong việc nhà, Dương Phượng Mai lại xách đồ ra bờ sông giặt giũ, không còn để ý đến cô nữa.
Cuối cùng được yên tĩnh, Tri Tri tiếp tục vẽ sơ đồ thiết kế lên tờ giấy, nghĩ nếu lão Lương chấp nhận thì cô sẽ yên tâm ở lại nơi này.
Sau hai ngày không ra khỏi nhà, cô đã hoàn thành bản phác thảo và mang cho lão Lương xem. Ông nhìn vào những ký hiệu kỹ thuật trên bản vẽ mà ngơ ngác:
"Tiểu Khương, tôi chẳng hiểu gì cả, cái này có được không?"
Khương Tri Tri tự tin gật đầu:
"Được chứ, cứ làm theo là ổn thôi."
Lão Lương gãi đầu, lẩm bẩm:
"Hôm nay cũng có một cô trí thức trẻ nói với tôi một cách khác, bảo chỉ cần vài cái ống là có thể hút nước lên. Nghe có vẻ dễ hơn cái của cô nhiều."
Tri Tri ngạc nhiên:
"Vài cái ống mà không dùng bơm? Không khả thi đâu."
Lão Lương lúng túng:
"Nhưng cô ta nói chắc nịch lắm. Chiều nay đội trưởng Châu sẽ đến, chúng ta có thể hỏi anh ấy thử?"
Trong đầu Tri Tri hiện lên nhiều giả thuyết và cô đoán rằng cô gái kia chắc đang nghĩ đến nguyên lý hút nước bằng ống siphon, nhưng phương pháp này chỉ có thể hút lượng nước ít và trong khoảng cách ngắn. Với độ dốc lớn và khoảng cách xa như ở đây, không thể nào hiệu quả được.
Nếu là vậy, phương pháp của cô chắc chắn sẽ thắng.
Chiều hôm đó, Châu Tây Dã và Trương Triệu đến, họ chuẩn bị vào núi để mở đường vào ngày mai và ghé qua để xác nhận kế hoạch lần cuối.
Châu Tây Dã mang theo hai hộp đồ hộp và một lon sữa mạch nha quý hiếm. Anh đưa đồ hộp cho lão Lương, rồi rất tự nhiên đưa hộp sữa cho Khương Tri Tri:
"Cánh tay cô cần bổ sung dinh dưỡng, uống cái này sẽ hồi phục nhanh hơn."
Khương Tri Tri bối rối nhận lấy: Cảm ơn anh.
Trương Triệu đứng bên cạnh nhìn mà nhịn cười. Anh đoán rằng đội trưởng đã để ý cô gái này rồi, thế mà cứ giả vờ bảo chỉ muốn giám sát cô vì thân phận đáng nghi. Vậy mà đã mua nào gà nào sữa, rõ là quan tâm người ta còn gì?
Châu Tây Dã dặn lão Lương tuyệt đối không cho ai vào núi.
Lão Lương vỗ ngực đảm bảo:
"Yên tâm đi, tôi đã dặn kỹ rồi, đứa nào vào núi thì hậu quả tự gánh!"
Châu Tây Dã yên tâm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!