Chương 41: (Vô Đề)

Thì ra mấy năm trước trong nhà máy có một lô hàng không may bị cháy, người chịu trách nhiệm trực ca đêm đó là một người bạn thân của Ngô Thắng Lợi.

Hai người cho rằng buổi tối sẽ không có chuyện gì xảy ra, nên đã lơ là cảnh giác.

Họ làm một đĩa lạc rang với rượu trắng, càng uống càng hăng, rồi cả hai dựa vào nhau ngủ mê mệt.

Mãi đến khi Ngô Thắng Lợi bị buồn tiểu làm tỉnh giấc mới phát hiện ra cháy, nhưng đã quá muộn, ngọn lửa đã lan rộng.

Ông ấy lao một mạch vào biển lửa, chạy đến bên cạnh cửa nhà kho ấn chuông báo động.

Tay ông ấy bị một khúc gỗ rơi xuống đập trúng, đến khi nhân viên nhà máy triển khai cứu hộ, cuối cùng đã cứu được một nửa số hàng hóa.

Ngô Thắng Lợi sau đó được bình chọn là lao động kiểu mẫu của nhà máy, nhưng do tay bị thương, không thể tiếp tục làm công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ trong phân xưởng.

Trong lúc bất đắc dĩ đành phải chuyển sang phòng bảo vệ, tất nhiên lương cũng giảm đi một khoản lớn.

Thêm vào đó, Ngô Gia Bảo còn quá nhỏ, không thể nhận vị trí mà nhà máy đã cấp.

Ông ấy đành phải đánh tiếng với cô con gái lớn đang học cấp ba.

Ông ấy cũng biết con gái mình có khí chất cao ngạo, nên đã bàn bạc với Dì Đào để lừa Ngô Xuân Yến rằng: ông ấy bị người ta lừa mất tiền, gia đình còn nợ hơn một ngàn tệ.

Ngô Xuân Yến đến giờ vẫn nhớ rõ bố mẹ ruột của mình đã từng bước lừa dối cô như thế nào.

"Xuân Yến, Xuân Yến của bố ơi, bố bị anh em lừa rồi.

Là bố hồ đồ quá, bị người ta lừa mất hơn một ngàn tệ, hơn một ngàn tệ đấy!

Đó là tiền cả đời bố và mẹ con dành dụm mà, bố thật sự không còn mặt mũi nào gặp con."

Ngô Xuân Yến khi đó bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra vẫn chưa biết có chuyện gì.

"Bố, bố nói gì cơ? Sao bố lại nợ tiền người ta?

Một ngàn tệ, nhiều tiền thế ạ?"

Ngô Xuân Yến khi đó nghe xong người đờ đẫn cả ra, bố ruột cô quỳ gối trước mặt cô khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa dùng tay tát vào mặt mình.

Ngô Xuân Yến suy nghĩ một chút, cân nhắc xem bước tiếp theo nên làm gì.

"Bố, mấy năm nay nhà mình không để dành được chút tiền nào sao?

Hay là bán suất công việc mà nhà máy đã thưởng để ứng phó tạm thời, trả được chút nào hay chút đó.

Nếu không đủ thì đợi con đi làm rồi con sẽ từ từ trả nốt."

"Xuân Yến, đều là lỗi của mẹ, mẹ cứ ngỡ bố con sẽ kiếm được tiền.

Mấy năm nay mẹ tiêu xài phung phí, Gia Bảo lại sức khỏe không tốt, tiền thuốc men tốn kém.

Cho nên trong nhà… trong nhà cũng chẳng tiết kiệm được đồng nào."

Dì Đào vốn luôn rạng rỡ, giờ mặt mày xanh xao, mắt sưng đỏ hoe, lời vừa dứt nước mắt đã lã chã tuôn rơi.

"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, vậy thì phải làm sao đây? Kiểu gì cũng phải nghĩ ra cách chứ."

Ngô Xuân Yến lúng túng lau nước mắt cho Dì Đào.

"Bố thật sự không dám nói ra, Xuân Yến à.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!