Đậu Đậu rảo bước đôi chân ngắn cũn cỡn vào phòng mình, lấy ra một chai nước ngọt Bắc Băng Dương như dâng báu vật cho Lâm Tiểu Đồng.
"Cảm ơn Đậu Đậu của chúng ta, lại đây thơm chị một cái, chụt chụt chụt."
"Dì út xem này, đây là vải nỉ cháu mua mấy hôm trước, mẹ chồng cháu giúp cháu làm được hai chiếc áo."
"Hôm nay mới làm xong, cháu mang qua luôn, dì út thử xem có vừa không ạ."
"Màu này đẹp này, tôn da lắm, dì biết ngay cháu có đồ tốt là lại nghĩ đến dì mà."
Dì Cảnh Thiến cầm chiếc áo khoác nỉ ướm thử, mặt đầy ý cười.
"Cổ áo này cắt may đẹp thật, cúc áo cũng độc đáo, mẹ chồng cháu khéo tay ghê."
"Cháu có mua vải cho mẹ chồng không?"
"Có ạ, hôm nọ cháu thấy mẹ chồng cháu cứ nhìn chằm chằm mấy lần vào chiếc áo hoa của thím hàng xóm mặc, nên cháu đặc biệt chọn cho bà một chiếc có hoa văn, bà thích lắm."
Lâm Tiểu Đồng lại lấy ra một lọ kem dưỡng da Hữu Nghị, một hộp kem dưỡng da tay và một hộp kẹo trái cây.
"Dì út ơi, lần trước cháu đến đã thấy lọ kem dưỡng da trên bàn phòng ngủ hết sạch rồi, nên cháu mua cho dì một lọ."
"Đây là kem dưỡng da tay cho dượng út, cháu thấy dượng út ngày nào cũng đạp xe đi làm, tay bị nứt nẻ rồi, kem này dượng út dùng là hợp nhất."
"Đây là kẹo trái cây cho Đậu Đậu nhà mình, dì út giữ giúp cháu nhé."
"Kiến Viễn, Kiến Viễn, anh xem Tiểu Đồng mua gì cho anh này, Tiểu Đồng nhà mình đúng là biết điều rồi."
Dì út Cảnh Thiến là người đa cảm, thấy đồ Tiểu Đồng mua cho mình mà suýt khóc vì cảm động.
Vệ Kiến Viễn nhìn cô vợ xinh đẹp dịu dàng của mình, vội vàng buông lời có cánh.
"Ôi chao, Tiểu Đồng nhà mình đúng là biết điều rồi, vợ ơi em mặc cái này đẹp thật đấy."
"Mẹ ơi, Đậu Đậu cũng ngoan mà, mẹ thưởng cho con một viên kẹo trái cây được không ạ?"
Đậu Đậu tuy nhỏ mà tinh ranh, thấy mẹ hôm nay vui vẻ thế, vội đẩy bố ra, ôm lấy đùi mẹ, làm nũng đáng yêu hết cỡ.
Cảnh Thiến trêu Đậu Đậu: "Được được được, nhưng mà mẹ muốn thưởng cho con hai viên, làm sao bây giờ?"
Đậu Đậu đảo mắt, chợt nghĩ ra một ý.
"Đậu Đậu là một đứa bé ngoan ngoãn vâng lời, mẹ nói hai viên thì con đành miễn cưỡng nhận vậy ạ."
"Hahahahahahaha"
Tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nhà họ Vệ, dưới ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập tình yêu thương nồng đậm.
Lâm Tiểu Đồng ăn tối xong, rửa mặt rồi nằm thẳng cẳng trên giường, lười biếng vô cùng, một tay xoa bụng, vẫn còn đang nhớ nhung món sườn chiên tỏi lúc nãy.
Sườn chiên lên rồi trộn với dầu tỏi, vừa thơm vừa giòn, không hổ là món tủ của dượng út.
Nghĩ rồi cô ngủ thiếp đi, cửa phòng được mở ra một khe rồi lại nhẹ nhàng đóng lại.
"Các con ngủ chưa?"
Vệ Kiến Viễn đang nằm trên giường đọc báo hỏi Cảnh Thiến đang quay lại thoa kem dưỡng da lên tay.
"Hai đứa đều ngủ rồi, lão Vệ này, em thấy Tiểu Đồng nhà mình dạo này mặt tươi tỉnh hẳn lên, thời gian trước con bé chẳng mấy khi cười, mặt mũi suýt nữa gầy đến biến dạng rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!