Chương 46: Khoản tiền từ trên trời rơi xuống Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng,

Với tư cách là người cung cấp nơi nói chuyện, ông Triệu tinh ý nhận ra những ý vẫn chưa nói hết trong lời của Đổng Kiến Thiết.

Ông ta híp mắt, nhìn về phía ông Tào nói: "Ông Tào, ông là người quản lý của khu nhà chúng ta, chuyện mà Kiến Thiết nói, ông cảm thấy thế nào?"

Ông Tào có thể làm quản lý của khu nhà này thì chắc chắn không phải là người ngốc. Trong lòng ông Tào thầm mắng ông Triệu gian xảo, lúc này ông ta mới từ từ nói: "Vậy thì chủ nhiệm Hồ đó có nói chuyện này phải làm thế nào mới có thể giải quyết không?"

Ông Tào cũng không quan tâm đến chuyện xây dựng nhà vệ sinh trong nhà mình. Nhưng vợ ở nhà đã lớn tuổi, đến mùa đông, những phiến đá trong nhà vệ sinh thường bị đóng băng, ông là đàn ông nên không sợ cái này nhưng vợ già nhà mình vẫn phải cẩn thận một chút. Nếu trong nhà có nhà vệ sinh thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Đổng Kiến Thiết đang chờ những câu này cho nên thuận nước tiếp tục cuộc trò chuyện, nói balabala rất nhiều. Ý chính là mọi người cùng nhau xin, mọi người cùng nhau xây nhà vệ sinh là có lợi nhất. Bình quân mỗi hộ gia đình chỉ phải bỏ ra năm, sáu mươi tệ. Hơn nữa, đội ngũ thi công cho toàn bộ dự án, vật liệu xây dựng bên phía chính quyền thành phố sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.

Nghe qua thì có vẻ là mình được hời nhưng tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc.

Rất nhanh, bác gái Khổng phụ trách rót trà cho bọn họ lập tức nhảy ra, "Nhà tôi cũng không muốn xây nhà vệ sinh đó. Nhà vệ sinh công cộng rất tốt! Cũng không cần tôi phải cọ rửa, không phải lãng phí nước."

Bác gái Khổng là một người khôn khéo, bà ta đã hỏi thăm từ trước. Nhà vệ sinh được xây trong nhà này không phải loại hố xí ở quê để có thể lấy phân ra ủ. Mà là loại dùng nước để xả đi. Đây chính là lãng phí nước, bà ta không nỡ bỏ ra.

Hơn nữa việc xây dựng nhà vệ sinh phải bỏ ra năm sáu mươi tệ. Trong nhà nhiều miệng ăn như vậy, bà ta cũng không thể lãng phí số tiền này được.

"Aiz, bà già này, đàn ông chúng tôi đang nói chuyện hệ trọng, phụ nữ như bà xen vào làm gì?" Giọng điệu của ông Triệu trách cứ nhưng nhìn vẻ mặt tám ngọn gió thổi cũng không lay động của ông ta có thể thấy người đàn ông này thực sự đồng ý với lời của bác gái Khổng.

Cố Lập Đông vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, cũng không muốn tham gia vào cuộc tranh luận này. Dù sao nhà anh sớm muộn gì cũng phải xây nhà vệ sinh, nếu lần này không được, sau này anh cũng sẽ dựa vào các mối quan hệ để làm.

Trước khu nhà bỗng đột nhiên trở nên ồn ào, Hà Ngọc Yến bị ngăn bởi một bức tường tất nhiên nghe rõ.

Cô có cùng lập trường với Cố Lập Đông, không phát biểu bất kỳ ý kiến ​​​​nào về vấn đề này. Ngược lại Đổng Kiến Thiết có vẻ thật sự thích Lâm Hà Hương như những gì hắn nói, thích đến mức hắn có thể sẵn sàng làm những điều này vì cô ta.

Chẳng lẽ Lâm Hà Hương đa tình thật sự gặp được chân ái của Đổng Kiến Thiết?

Vấn đề này xuất hiện ở trong đầu, Hà Ngọc Yến lập tức lắc đầu. Chính cô cũng không tin mục đích của Đổng Kiến Thiết lại đơn giản như vậy.

Rất nhanh, Cố Lập Đông cũng từ sân trước về. Xem ra lần trao đổi này không có tiến triển gì.

- -

Bên kia, sân sau vẫn tiếp tục náo nhiệt.

Khi những người đàn ông ở sân trước bước qua thùy hoa đi vào sân sau, Hà Ngọc Yến chợt nghe ông Tào hỏi chú Thẩm ở bên cạnh: "Nhà của ông sắp có chuyện vui sao?"

Quan hệ của hai nhà cũng không vì người trẻ ghép đôi không thành công mà sinh ra khoảng cách.

Thẩm Thiết Sinh thở dài: "Con gái của tôi nói thích, có lẽ cũng sắp rồi."

Sau đó ông lại nhìn ông Tào rồi lại nhìn Cố Lập Đông đã đi đến cửa nhà phía Tây, thở dài một lần nữa: "Nếu con bé nhà tôi có thể nhìn trúng thanh niên trong khu nhà chúng ta thì tốt rồi."

Hà Ngọc Yến nghe xong:...

Cố Lập Đông khẽ gọi cô: "Có chuyện gì vậy? Em cứ ngơ ngác nhìn cái gì đó?"

Hà Ngọc Yến đoán có lẽ đối phương không chú ý đến hai người ở ngoài thùy hoa kia, lắc đầu nói: "Không sao, không có chuyện gì. Thế nào rồi? Có phải không đồng ý hay không?"

Nhắc đến tiền, cho dù có là anh em cũng không thể làm huống chi là hàng xóm. Chưa kể dự toán mỗi gia đình phải chi ra năm, sáu mươi tệ chứ không phải là năm, sáu tệ. Chuyện này có thể thương lượng thì mới là lạ!

"Vô dụng…"

Cố Lập Đông còn chưa nói xong, chợt nghe thấy những tràng cười lớn phát ra từ hành lang sân chính.

Mấy bác gái ở khu nhà, còn có mấy bác gái ở phố nhỏ, tất cả đều ôm bụng cười lớn. Mà ánh mắt của các bác gái tập trung ở chỗ người đàn ông Lại Cáp Bình kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!