Chương 459: Ngoại truyện 14: Hướng đến tương lai 4

Đổng Kiến Thiết không ngờ Lâm Hà Hương lại bị ung thư.

"Sao có thể……"

Hắn hơi kinh ngạc một chút khi nghe thấy tin tức này. Ngay sau đó hắn nghe thấy tin tức Lâm Hà Hương muốn gặp mặt hắn một lần trước khi chết. Hơn nữa, đứa bé kia……

Đổng Kiến Thiết bực bội xoay hai vòng tại chỗ, cuối cùng hỏi: "Chuyện này là Lâm Hà Hương nhờ người kêu cô nói giúp sao?"

Hà Ngọc Yến gật đầu: "Không tính là cố ý tìm tôi! Tuy nhiên cuộc sống mấy năm nay của Lâm Hà Hương……"

Sau khi nghe Hà Ngọc Yến kể xong, Đổng Kiến Thiết không khỏi hỏi: "Vậy cho dù đứa nhỏ kia là con của tôi, bây giờ nó có nhận tôi cũng vô dụng! Tôi là một người từng ở tù……"

Hà Ngọc Yến ngẩng đầu ngắt lời đối phương: "Đây là chuyện nhà các người phải bàn bạc với nhau. Tôi chỉ làm chuyện tốt, hỗ trợ nói tin tức cho anh nghe mà thôi……"

Sau khi nói rõ mọi chuyện, Hà Ngọc Yến không ở chỗ này mà rời đi với người quen đang đợi cô luôn.

Về đến nhà, cô nói chuyện này cho Cố Lập Đông nghe, đối phương cũng rất khiếp sợ.

"Em không biết rốt cuộc Đổng Kiến Thiết sẽ có quyết định gì. Tuy nhiên mọi chuyện đã trôi qua mười mấy năm, Lâm Hà Hương và Tôn Tiêu Nhu có thể chung sống hòa bình với nhau mà Đổng Kiến Thiết và Lâm Hà Hương cũng không có mâu thuẫn gì lớn."

Hà Ngọc Yến bắt đầu nói chuyện này với Cố Lập Đông. Hai vợ chồng đều cho rằng Đổng Kiến Thiết sẽ đi gặp Lâm Hà Hương một lần. Nhưng không biết bọn họ sẽ sắp xếp đứa con trai kia của Lâm Hà Hương như thế nào.

Bây giờ đứa trẻ kia cũng đã mười mấy tuổi, là một thiếu niên rồi.

——

Bên này, đương nhiên Đổng Kiến Thiết sẽ đi gặp Lâm Hà Hương một lần. Trước khi đi Đổng Kiến Thiết có kể chuyện này cho mẹ nghe. Cho nên khi hắn tới bệnh viện gặp Lâm Hà Hương, bác gái Trịnh cũng đi theo tới đây.

Về đứa nhỏ này, bác gái Trịnh cũng biết đôi chút, chỉ là Lâm Hà Hương không cho bọn họ đến gần đứa nhỏ, hơn nữa đứa nhỏ này cũng không qua lại với bọn họ nên bác gái Trịnh cũng không chú ý tới, không ngờ Lâm Hà Hương đang khỏe mạnh lại đột nhiên sắp chết.

"Mọi người tới rồi à!"

Trong phòng bệnh của bệnh viện, sắc mặt Lâm Hà Hương vàng như nến, bụng sưng phù nằm ở trên giường bệnh, vừa nhìn đã biết bị bệnh rất nặng.

"Ay da, con……" Bác gái Trịnh nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, nhịn không được mà rơi nước mắt.

Trong phòng bệnh, người chăm sóc Lâm Hà Hương là mẹ ruột cô ta. Năm đó sau khi ba của cô ta xảy ra chuyện thì cô ta đã dẫn mẹ quay về Bắc Thành.

Lâm Hà Hương rất cảm thán khi nhìn Đổng Kiến Thiết già rồi. Nhưng người đàn ông này đã từng rất lóa mắt trong giấc mơ của cô ta, mà cô ta cũng chìm vào ánh sáng lóa mắt đó. Bây giờ nhớ lại, Lâm Hà Hương không biết rốt cuộc mình có từng yêu hắn hay không.

Có lẽ cô ta yêu Đổng Kiến Thiết có tiền có quyền lực, khí phách hăng hái ở trong mơ chứ không phải người đàn ông trung niên cạo đầu đinh, gương mặt thon gầy, đầy vẻ tang thương này.

Tuy nhiên có nghĩ nhiều cũng vô dụng. Suốt mười mấy năm qua đã khiến Lâm Hà Hương biết rằng con người phải sống thực tế. Cái giấc mơ làm giàu kia, dù có tốt đẹp cũng vô dụng.

Cho nên khi biết bản thân không còn sống được bao lâu, cô ta quyết định gặp mặt Đổng Kiến Thiết. Tuy rằng Tôn Tiêu Nhu và Hứa Bình Bình tỏ vẻ có thể hỗ trợ chăm sóc con trai đến khi thằng bé trưởng thành. Nhưng ngoại trừ con trai thì cô ta còn một người mẹ, cô ta phải sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ.

"Kiến Thiết, cảm ơn anh có thể đến gặp tôi. Anh cũng thấy tình huống của tôi rồi. Tôi không còn sống được bao lâu, nhưng tôi không yên lòng về con trai và mẹ tôi……"

——

Đổng Kiến Thiết nhìn dáng vẻ này của Lâm Hà Hương, trái tim yên lặng nhiều năm hơi dao động.

Không phải rung động, mà là hắn phát hiện mạng sống con người vậy mà lại có thể trở nên yếu ớt như vậy.

"Cô nói……"

Lâm Hà Hương nhìn dáng vẻ này của hắn, thực sự thở hắt ra. Cô ta có thể nói chuyện với Đổng Kiến Thiết này, con trai cô ta là con ruột của Đổng Kiến Thiết, bây giờ thằng bé đã học cấp 2. Cô ta cũng không yêu cầu nhiều, chỉ hy vọng đối phương có thể hỗ trợ chăm sóc con trai và mẹ cô ta. Cô ta đã tiết kiệm không ít tiền, không cần Đổng Kiến Thiết cũng được. Đương nhiên, khi mở miệng Lâm Hà Hương vẫn nhắc đến chuyện nuôi dưỡng con trai với Đổng Kiến Thiết.

Cả buổi chiều, Đổng Kiến Thiết bàn bạc chuyện hậu sự với Lâm Hà Hương ở trong phòng bệnh. Cuối cùng, sau khi đứa nhỏ tan học đi đến bệnh viện, rốt cuộc hắn cũng gặp mặt đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!