"Nè nè nè……"
Bác gái Trịnh thấy dáng vẻ này của con trai, rất cạn lời. Người này làm sai chuyện đã bị trừng phạt, bây giờ ra ngoài nên sống cuộc sống mới thật tốt chứ không phải trốn tránh như vậy.
Hà Ngọc Yến cũng bị biểu hiện của Đổng Kiến Thiết làm cho kinh ngạc, chủ yếu là biểu hiện của người này nằm ngoài dự đoán của vợ chồng bọn họ.
"Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi. Chị Trịnh, thằng bé mới ra ngoài, còn chưa điều chỉnh tâm lý được. Đúng rồi, chị có sắp xếp chuyện công việc chưa?"
Bác gái Phùng bán bữa sáng xong trở về, nửa đường gặp được vợ chồng Hà Ngọc Yến. Ba người vừa đi vừa nói chuyện của Đổng Kiến Thiết. Lúc này nhìn thấy bác gái Trịnh mới thuận miệng hỏi.
Bác gái Trịnh gật đầu: "Tìm được rồi, qua hai ngày nữa sẽ đi làm."
Hà Ngọc Yến ở bên cạnh nghe thấy không khỏi gật đầu. Như vậy cũng tốt, có công việc thì hắn có thể dần dần dung nhập vào xã hội, sau này thì tính sau.
Đổng Kiến Thiết không biết cuộc trò chuyện ở dưới lầu. Sau khi vội vàng trốn về nhà, biểu cảm của hắn rất khó coi. Hắn không biết bản thân cảm thấy thẹn hay là tức giận. Chờ đến buổi chiều mẹ lôi kéo nói chuyện công việc với hắn, vậy mà Đổng Kiến Thiết lại không cảm thấy tức giận.
——
"Đổng Kiến Thiết đúng không? Công việc của chúng ta rất đơn giản, chỉ cần chịu động não sẽ không có vấn đề gì."
Đổng Kiến Thiết nhìn hàng hóa ra vào bận rộn trong kho hàng trước mắt, nghĩ thầm công việc này cũng không tệ lắm.
Ngày hôm qua mẹ hắn nhắc đến công việc, nói là đi làm nhân viên đăng ký xuất nhập hàng hóa trong kho hàng ở nhà ga. Hắn suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Lúc trước hắn còn đang suy nghĩ có nên đi bày quán ở đầu đường không, nhưng bây giờ chính quyền không cho bày quán tùy tiện, muốn mua một cửa hàng cũng không có tiền, hắn cũng không có mặt mũi đi mượn tiền của mẹ mình. Cho nên hắn có thể làm công việc nhân viên đăng ký kho hàng.
Sau khi bác gái Trịnh dẫn người tới rồi rời đi ngay. Tuy rằng trong lòng có hơi lo lắng nhưng chỉ cần người này kiên định làm việc thì cuộc sống sẽ không quá khổ. Năm đó cuộc sống của Đổng Kiến Thiết rất không yên ổn nên mới có thể từ một sinh viên cao đẳng cuối cùng ồn ào đến mức này.
Thở dài, bác gái Trịnh nhấc chân đi về phía tiệm bán giày.
Đổng Kiến Thiết vậy mà lại đi làm ở kho hàng.
Mới đầu, hắn còn không quen lắm. Cả ngày vùi đầu nghiên cứu đăng ký hàng hóa xuất nhập kho hàng. Lúc này kho hàng đã dùng tới hệ thống ERP đơn giản, chuyện này đối với một người ngồi tù mười mấy năm tương đối khó khăn.
Cũng may người phụ trách kho hàng biết tình huống của Đổng Kiến Thiết, cũng không làm hắn khó xử, tìm một người làm việc lâu năm dạy hắn một tuần. Đầu óc của Đổng Kiến Thiết cũng không ngu ngốc, học việc rất nhanh.
Sau khi công việc ổn định, Đổng Kiến Thiết phát hiện lại rất ít khi nằm mơ giấc mơ làm giàu kia. Hắn nghĩ như vậy cũng tốt. Giấc mơ kia có khác biệt rất lớn với hiện thực, cứ tiếp tục như vậy thì hắn cũng không thể sống tốt được.
Sau khi công việc ổn định, hắn chậm rãi thân thiết với đồng nghiệp, bắt đầu cùng nhau tan làm, ăn cơm, uống rượu, nói chuyện phiếm với đồng nghiệp. Thỉnh thoảng có người tới gây phiền phiền phức, cố ý hỏi chuyện hắn ngồi tù. Đổng Kiến Thiết cũng có thể dùng lời nói đuổi người rời đi.
Thái độ của hắn như vậy, hơn nữa năng lực công việc thật sự rất tốt. Người phụ trách kho hàng tăng tiền lương cho hắn.
Có công việc, có thu nhập, có người nhà, bạn bè. Đổng Kiến Thiết biết cuối cùng bản thân cũng sống cuộc sống của người bình thường.
Tuy rằng khác với giấc mơ kia, nhưng cuộc sống của hắn dừng lại 12 năm rốt cuộc cũng bắt đầu chậm rãi có thay đổi.
Khi hắn cho rằng có thể tiếp tục sống tiếp như vậy, một chuyện đột nhiên xảy ra mang đến biến cố mới cho cuộc sống của hắn.
***
Hôm nay, Đổng Kiến Thiết mới vừa bận rộn đăng ký cho một đống hàng hóa vào kho. Hắn thấy không có việc gì làm nữa thì chuẩn bị đi ăn cơm trưa trước.
Kho hàng này là do ông chủ tư nhân thuê, nghe nói ông chủ này có quen biết với mẹ hắn nên giới thiệu hắn đến đây làm việc. Nói thật ra thì Đổng Kiến Thiết rất khâm phục mẹ mình, bà có thể thay đổi nhiều đến như vậy, nếu là hắn thì có lẽ không được. Cho nên lúc này Đổng Kiến Thiết cảm thấy bản thân còn chưa hoàn toàn trở thành một người bình thường, nhưng may là cuối cùng cũng không thành người phế.
Trong lòng đang suy nghĩ chuyện này, phía sau có đồng nghiệp làm việc chung trong kho hàng nhờ hắn mua cơm dùm. Đổng Kiến Thiết nở nụ cười, giơ tay vẫy vẫy tỏ vẻ đã biết.
Chỗ ăn cơm cách kho hàng không xa, trước kia khu vực này là thị trường bán sỉ của ga tàu hỏa. Sau khi quy hoạch, thị trường bán sỉ chuyển đến khu vực phía trước. Nơi này cùng với khu vực phía sau biến thành kho hàng. Vì để tiện người trong kho hàng ăn uống, nơi này đã xây thêm mấy tiệm cơm nhỏ.
Đổng Kiến Thiết vừa bước vào tiệm cơm quen thuộc chuẩn bị gọi món thì nhìn thấy Hà Ngọc Yến đang ngồi trò chuyện với người khác ở chỗ kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!