Chương 456: Ngoại truyện 11: Hướng đến tương lai 1

"Pằng pằng……" Âm thanh pháo hoa bắn lên quanh quẩn ở nơi xa. Đây là tiếng pháo hoa chúc mừng Tết Nguyên Đán. Mấy năm nay, mỗi năm đều xuất hiện tiếng vang như vậy.

Đổng Kiến Thiết nằm trên ván giường nhỏ hẹp, nghe âm thanh vui mừng này nhưng trong lòng lại rất hoang vu.

Lại một cái Tết Nguyên Đán đến rồi, hắn lại cảm thấy cuộc sống này sống càng không có mùi vị gì. Tuy nhiên Đổng Kiến Thiết vẫn duỗi tay lấy một cái gói giấy nhỏ từ dưới gối ra. Khi mở ra, bên trong gói giấy là những miếng giấy xé nhỏ. Hắn đếm từng cái, tổng cộng có mười hai cái.

Đây là giấy hắn dùng để ghi chép. Bị nhốt trong tù lâu rồi, con người không có khái niệm với thời gian. Mười hai tờ giấy trước mắt có nghĩa là hắn đã ngây người trong tù mười hai năm. Đồng thời, cũng có nghĩa là hắn sắp ra tù.

Ra tù là chuyện tốt.

Ừ, chắc là chuyện tốt đúng không?

Bây giờ Đổng Kiến Thiết cũng không biết, bản thân có muốn đi ra ngoài không.

Khi mới vừa bị bắt, hắn rất tuyệt vọng. Bởi vì số tiền phạm tội quá lớn, hắn bị phán 15 năm tù. 15 năm đó! Khi hắn ra tù đã hơn bốn mươi tuổi, hơn bốn mươi tuổi có thể làm được chuyện gì chứ?

Kiếp sống lao ngục mười mấy năm cũng đủ hắn tách rời xã hội. Tuy rằng không trải qua nhưng trong giấc mơ thì mười mấy năm này chính là thời kỳ kinh tế quốc gia phát triển rất nhanh. Bỏ lỡ mười mấy năm này, hắn còn tương lai gì để nói sao? Còn không bằng ở mãi trong tù cho đến khi già đi.

Tuy rằng trong lòng có suy nghĩ như vậy, nhưng mấy năm nay Đổng Kiến Thiết biểu hiện rất khá ở trong tù, còn có được cơ hội giảm án. Mấy năm trước lần lượt bắt đầu giảm hình phạt, đến bây giờ chỉ còn một tuần nữa là hắn có thể được thả ra.

Haizz, trong lòng Đổng Kiến Thiết vừa rối rắm vừa vui vẻ, vừa sợ hãi. Hoàn toàn không biết tương lai nên làm cái gì mới tốt!

——

Thời gian chậm rãi trôi qua trong sự rối rắm của Đổng Kiến Thiết.

Khi hắn xách một cái túi nhỏ đi ra từ cửa sắt lớn của nhà tù thì cả người vẫn mê mang. Đặc biệt là ánh mặt trời sáng ngời trên đỉnh đầu, vào ngày mùa đông chiếu trên đỉnh đầu khiến hắn có loại cảm giác bản thân gặp được ánh sáng. Đồng thời, trước mắt cảm thấy choáng váng.

Bên tai quanh quẩn lời nói dạy dỗ của đồng chí cảnh sát: "Sau khi rời khỏi đây thì làm người tốt đi, đừng quay lại nữa."

Làm người tốt! Ha ha, Đổng Kiến Thiết đã không biết nên làm người tốt như thế nào nữa rồi.

"Con ngẩn người làm gì đó?"

Cách cửa sắt lớn của nhà tù chưa đến một trăm mét, có một bà già mái tóc trắng xóa đang vội vàng chạy về phía Đổng Kiến Thiết, vừa chạy vừa lớn tiếng thét to lên.

Phía sau bà già có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi theo, đối phương có vẻ rất nôn nóng nhìn chằm chằm bà già, miệng kêu: "Mẹ, mẹ. Mẹ cẩn thận một chút……"

"Ồn ào cái gì hả! Còn con nữa, tại sao đi bộ chậm vậy? Mẹ con tự đến đây đón con.  Xem con như vậy, còn định không đi đúng không?"

Đổng Kiến Thiết nhìn bà lão tóc hoa râm, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn ở trước mắt. Đối với hắn thì giọng điệu của đối phương rất xa lạ, nhưng giọng nói lại rất quen thuộc.

Môi hắn ngập ngừng rất lâu, cuối cùng run run rẩy rẩy hô: "Mẹ……"

"Mẹ cái gì mà mẹ? Con đó, mới hơn bốn mươi, nói chuyện có tinh thần hơn một chút được không?"

Nói xong, bà nắm tay Đổng Kiến Thiết xoay người đi về phía trạm giao thông công cộng.

Người đàn ông đi theo phía sau thấy vậy, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mở miệng nhưng giọng nói tương đối ngập ngừng, hiển nhiên khá xa lạ với Đổng Kiến Thiết.

"Anh hai……"

Đổng Kiến Thiết nhìn người đàn ông trước mắt. Người này hơn ba mươi tuổi nhưng dáng vẻ rất trung thực, thân hình cũng khỏe mạnh. Nhìn sắc mặt của hắn, chắc cuộc sống rất dễ chịu.

Cũng đúng. Tuy rằng hắn ngồi tù nhưng người nhà không từ bỏ hắn, thường xuyên mang một ít thức ăn đến đây thăm hắn, hắn cũng nghe được một ít chuyện ở trong nhà. Nhưng bởi vì cả nhà bận rộn, phần lớn là chị hai đến đây thăm hắn.

Trước khi em út kết hôn sẽ thường đến thăm hắn, sau khi kết hôn thì ít khi lại đây. Đổng Kiến Thiết suy nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ là người em dâu chưa từng gặp kia không thích em út tới thăm người anh trai ngồi tù này.

——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!