Nhìn thấy Hà Ngọc Yến tiến vào, Quách Bình Bình lập tức im lặng không hé răng.
Cậu út nhà họ Triệu và vợ hắn đến đây chào hỏi với Hà Ngọc Yến. Hà Ngọc Yến gật đầu: "Hai người làm việc của mình đi! Tôi đi đưa một chút đồ cho Hướng Hoa."
Nói xong, Hà Ngọc Yến cầm đồ đi vào nhà họ Khâu.
Vừa vào cửa thì cô thấy bác gái Phùng đang nói chuyện với thím Giang, Khâu Hướng Hoa nói chuyện phiếm với Tào Đức Học ở bên cạnh, hình ảnh tương đối hài hòa.
"Chị tới rồi à! Tôi đã nói là để tôi tự đi lấy mà, không ngờ là chị lại đưa đến đây."
Khâu Hướng Hoa đứng dậy cầm lấy đồ trong tay cô, sau đó kéo cô vào buồng trong.
"Chị tới trễ mất rồi, tới sớm một chút thì có thể nghe thấy tiếng mắng đầy tức giận của Quách Bình Bình đấy."
Tuy rằng vấn đề nhà ở cuối cùng cũng kết thúc bằng việc Tào Đức Tài đề nghị ra ở riêng, nhưng trong lòng Khâu Hướng Hoa vẫn khó chịu. Nếu không phải người nhà họ Tào đều là người tốt, vì Quách Bình Bình mà chia tay với Tào Đức Học là không đáng thì Khâu Hướng Hoa cảm thấy bản thân thật sự sẽ đi qua mắng đối phương một trận.
Tuy nhiên bây giờ cũng tốt, chuyện phá bỏ di dời này tới rất đúng lúc. Sau khi kết hôn cô ấy cũng không cần ở chung với Quách Bình Bình. Cô ấy đã nói trước với Tào Đức Học, sau khi kết hôn cô ấy sẽ không qua lại với Quách Bình Bình.
Hà Ngọc Yến nghe những sắp xếp của Khâu Hướng Hoa, thật ra trong lòng rất vui vẻ. Năm đó khi cô gả tới đây, Khâu Hướng Hoa vẫn là cô gái nhỏ mười mấy tuổi. Bây giờ cô ấy đã trưởng thành trở thành một đồng chí nữ suy nghĩ chu đáo.
Trong khu nhà chung trừ nhà họ Tào còn có mấy nhà cũng chuyển nhà vào ngày cuối tuần hôm nay.
Mọi người tìm được nhà rất nhanh. Tìm được nhà rồi, cuối tuần này họ dọn qua đó ở luôn.
Cũng có người muốn ở lại hẻm Đinh Hương cho đến ngày rời đi cuối cùng. Tuy nhiên cho đến lúc này, tuy rằng tiết kiệm tiền thuê nhà nhưng cũng rất khó tìm được nhà ở.
Lần này có rất nhiều người phá bỏ di dời, bên phía nhà máy không thể sắp xếp được chỗ dừng chân cho nhiều người như vậy. Sau khi trợ cấp một chút tiền thuê nhà cho những công nhân viên chức này, nhà máy để cho công nhân viên chức tự tìm nhà ở.
Khi khu nhà chung càng lúc càng náo nhiệt, một bóng dáng không thể tưởng tượng được vội vàng lao vào từ bên ngoài.
Đối phương đi thẳng về phía nhà họ Tào, mục tiêu rất rõ ràng, sau khi nhìn thấy Tào Đức Tài, nắm tay hắn hô lên: "Anh hai……"
——
Một tiếng kêu anh hai này rất vang dội, Hà Ngọc Yến lập tức nghe thấy tiếng động ở trong sân.
Bác gái Phùng và Tào Đức Học đang ngồi trong nhà chính ở nhà họ Khâu cũng nghe thấy giọng nói của người tới.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy được chủ nhân của giọng nói.
"Tào Đức Mỹ…… Đó là Tào Đức Mỹ sao?"
Hà Ngọc Yến nhỏ giọng hỏi Khâu Hướng Hoa ở bên cạnh, xuyên qua cửa kính rộng mở cô có thể nhìn thấy người phụ nữ nắm tay Tào Đức Tài không buông.
Khâu Hướng Hoa cũng trợn mắt há hốc mồm. Một lúc lâu sau cô ấy nói tiếp: "Chắc vậy, tại sao cô ta lại biến thành dáng vẻ này?"
Chỉ thấy chặn ở trước cửa nhà họ Tào là một người phụ nữ trung niên gần 40 tuổi nắm tay Tào Đức Tài không buông ra, mái tóc loang lổ sợi bạc, nếp nhăn trên khóe mắt và nếp gấp mũi má rất sâu. Sắc mặt vàng như nến, đôi môi tái nhợt, sống lưng uốn lượn gầy yếu. Dù sao nhìn cũng không giống người trẻ tuổi mới hơn 30 tuổi.
——
Tào Đức Tài đột nhiên bị người khác nắm cánh tay không buông, sợ tới mức liều mạng lui về phía sau.
Mà Quách Bình Bình quả nhiên là một người có sức chiến đấu, vừa rồi còn đang quở trách Tào Đức Tài. Khi nhìn thấy tình huống này, không nói hai lời bước lên kéo Tào Đức Mỹ lại.
Hà Ngọc Yến thấy vậy liếc mắt nhìn Khâu Hướng Hoa, hai người cảm thấy thời cơ Tào Đức Mỹ xuất hiện thật sự rất vi diệu.
Phía bên kia, Tào Đức Học và bác gái Phùng đã đi ra khỏi nhà họ Khâu, bọn họ đứng ở trong sân nhìn chằm chằm Tào Đức Mỹ.
Tào Đức Mỹ nhìn thấy mẹ xuất hiện, cô ta muốn tiến lên giống như vừa rồi. Tuy nhiên ngay lập tức đã bị Tào Đức Tài kéo lại, Tào Đức Học cũng kéo mẹ ra sau lưng che chở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!