Hai vợ chồng nói về chuyện này một lúc. Ăn sáng xong bọn họ lập tức đi ra ngoài.
"Không biết ông Khang có thích loại trà này hay không?" Nơi hai người đến chính là nơi tái chế rác của ông Khang.
Lúc trước Cố Lập Đông nhờ người đi khắp nơi tìm mối quan hệ, muốn tìm được việc cho vợ. Vừa lúc, dạo gần đây bên chỗ ông Khang nhận đống đồ phế phẩm hết lần này đến lần khác. Ông đang muốn tìm một công nhân tạm thời để giúp phân loại những "rác thải" tái chế này.
Công việc này là công việc tạm thời, hơn nữa nội dung công việc nghe rất mệt mỏi. Nhiều người có quan hệ cũng không sẵn lòng đến đây. Những người không quan tâm đương nhiên không biết trạm tái chế đang tuyển dụng vị trí như vậy.
Tối qua khi trở về Cố Lập Đông nói chuyện với Hà Ngọc Yến, anh vẫn cảm thấy công việc này quá mệt mỏi, lo lắng vợ bị ảnh hưởng nên anh không muốn.
Kết quả, Hà Ngọc Yến lập tức nhận lời.
"Yên tâm, hôm nay chúng ta chỉ đến trạm phế phẩm làm thử mà thôi. Anh đứng đó nhìn em làm việc. Nếu không mệt thì em vẫn làm, còn nếu mệt thì chắc chắc em sẽ không nhận công việc này nữa."
Bởi vậy cho nên hai người quyết định đến trạm phế phẩm để tự trải nghiệm nội dung công việc. Nếu thật sự mệt mỏi thì hai vợ chồng sẵn sàng từ bỏ công việc này.
"Cháu đến là tốt rồi, đưa quà đến cho ông nữa làm gì?" Ông Khang vui mừng khách sáo nhưng tay lại không chút khách khí nhận lấy túi lá trà mà Cố Lập Đông cầm theo.
Cầm lấy lá trà, ông mở ra ngửi ngửi: "Trà ngon. Loại trà này cũng không dễ mua từ hợp tác xã cung ứng."
Thấy đối phương thật sự thích, Hà Ngọc Yến cười rộ lên.
Những lá trà này là Cố Lập Đông thu mua của những người dân ở ngoài thành. Bởi vì làm vận chuyển nên Cố Lập Đông có vài người quen ở ngoại thành. Nhiều lần anh nói sẽ đưa cô qua đó xem, nhưng hơn nửa tháng nay công việc bộn bề. Đừng nói là đến ngoại thành, ngay cả hai người bạn của mình Cố Lập Đông còn chưa có thời gian gặp mặt.
—
Sau khi ba người uống trà xong, ông Khang từ từ nói: "Trong trạm phế phẩm này, hầu hết đồ đạc đều là những đồ rách rưới những người kia gửi đến. Chuyện này chắc cô nhóc cũng biết rồi!"
Hà Ngọc Yến đã đến đây mấy lần, gỗ đầu chó và mấy cái ghế lắc trong nhà cũng được sửa ở đây. Tất nhiên cô biết tình hình ở đây.
Diện tích của trạm phế phẩm nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Đa số đồ đạc bên trong đều là đồ phế phẩm mà những người như Bao Lực đã đập phá gửi đến. Những thứ tốt đẹp được những kẻ kia gom góp gửi đến những nơi ủy thác đáng tin cậy. Những thứ được gửi đến đây vốn là những thứ phế phẩm không dùng được.
Cũng có người đến đây để mua. Phần lớn họ đều mua một ít gỗ vụn và giấy vụn rồi đem về nhóm lửa.
"Nội dung công việc cũng không nhiều lắm, cứ cách vài ngày những người này sẽ đưa đồ đến đây, cháu dọn dẹp, sửa sang lại là được. Công việc đòi hỏi nhiều sức khỏe thì không cần cháu làm, Ông đây vẫn còn là một người khỏe mạnh."
Tuy mọi người gọi là ông Khang nhưng năm nay ông vừa mới 50 tuổi, còn vài năm nữa mới đến tuổi nghỉ hưu. Khi còn trẻ ông đã học được kỹ năng đấm bốc từ ông Lâm nên cơ thể rất cường tráng. Chỉ là ông không kiên nhẫn với việc phân loại những thứ phế phẩm này nên đã nộp đơn tìm một nhân viên tạm thời khác.
Đã xác định được nội dung công việc, hai vợ chồng cũng không cảm thấy vất vả. Cô đeo bao tay bảo hiểm lao động vào, cầm lấy cái kìm sắt đi vào sân nhỏ. Trong sân vẫn chất rất nhiều đồ như trước.
"Mấy thứ này được chuyển đến vài ngày trước." Giọng nói ngượng ngùng của ông Khang vang lên từ ngoài cửa. Rõ ràng ông cảm thấy mình đuối lý vì đã bỏ dở quá nhiều công việc.
Hà Ngọc Yến lớn tiếng đáp lại, sau đó cô hất cằm với Cố Lập Đông: "Thế nào? Công việc này có mệt không?"
Cố Lập Đông nghe thấy giọng điệu trêu chọc của đối phương, anh bất lực lắc đầu. Sau đó anh tìm khắp nơi, tìm được một cái ghế lành lặn rồi đưa cho Hà Ngọc Yến.
—
Lần đầu tiên Hà Ngọc Yến đến nhặt của hời, khi nhặt được đồ thì trời đã ngả về tây. Lần này đến thì cái gì cũng có.
Bởi vì mọi thứ đều là đồ đạc trong nhà bị người ta đập nát. Không có mùi gì lạ, chỉ có vài vết vỡ, thật sự chỉ có vết vỡ. Thỉnh thoảng sẽ có mấy miếng thủy tinh rơi từ bên trong rơi ra nhưng khi cầm kìm sắt để tìm đồ Hà Ngọc Yến cũng không cảm thấy bất tiện. Hơn nữa, trong đống đồ đổ nát này, những đồ gia dụng lớn cũ đã chất thành đống ở góc sân.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cái này còn tốt hơn so với những gì Hà Ngọc Yến tưởng tượng ban đầu.
Dựa theo chất liệu, đầu tiên Hà Ngọc Yến chọn ra các sản phẩm bằng sắt. Sau khi trạm thu mua thu gom được một đống lớn thì người ở cửa hàng sắt thép sẽ đến mang chúng đi để tái chế.
Sau các đồ sắt còn có các loại gốm sứ và thủy tinh. Hầu hết những thứ có thể chuyển đến đây đều bị hư hỏng do va đập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!