Chủ nhật, khách của tiệm cơm quốc doanh vô cùng nhiều, toàn bộ đầu bếp lẫn nhân viên phục vụ của tiệm cơm quốc doanh bận rộn không ngừng. Hai người Hà Ngọc Yến ăn xong cũng chuẩn bị trở về, không ngờ lại bị chị gái ở quầy gọi lại.
"Hai người ở chung khu nhà chung với Thẩm Thanh Thanh đúng không?"
Lúc trước tiết mục Cố Lập Đông và Hà Ngọc Yến đổi đối tượng xem mắt đã diễn ra ở tiệm cơm quốc doanh này. Lúc ấy Thẩm Thanh Thanh còn là nhân viên của tiệm cơm quốc doanh, cô ấy nói Cố Lập Đông sống cùng một nơi với cô ấy.
Cũng vì thế mọi người mới nhớ kỹ Cố Lập Đông. Sau khi nghe nói Cố Lập Đông và Hà Ngọc Yến kết hôn, mọi người càng cảm thấy mọi chuyện dần kịch tính hơn.
Chị gái thấy Cố Lập Đông gật đầu, chị ấy lập tức cầm một hộp nhôm đựng cơm từ quầy ra: "Giúp tôi một chút nhé, cậu mang qua đó cho cô nhóc đó hộ tôi với nhé."
Tuy hộp cơm đã được đậy kín nhưng mùi thơm đặc trưng của món tương thịt bò vẫn tỏa ra bên ngoài. Có người đang xếp hàng gọi món lẫn thanh toán nhìn thấy vậy không khỏi lẩm bẩm: "Không phải nói đã hết tương thịt bò rồi à? Sao mấy người còn giấu một hộp đi như vậy chứ?"
Chị gái ở quầy nghe thấy lời này cũng không khách sáo mà nói lại: "Đây là dùng tiền để mua đấy. Sao, anh có ý kiến à?"
Khách hàng bị chị gái ấy chặn họng cũng không dám nói tiếp nữa.
Hà Ngọc Yến sợ ở lại sẽ gặp thêm xung đột khác, cô bảo chị gái đó đưa hộp cơm đó qua. Sau đó cô nhét nó vào trong túi giấy gói kỹ lại rồi hai vợ chồng mới rời khỏi nơi này.
"Em rất sợ bọn họ sẽ đánh nhau."
Hôm nay các công nhân trong tiệm cơm quốc doanh hùng hổ như thế, từ tấm khẩu hiệu treo trên tường "Cấm khách hàng đánh nhau" là có thể nhìn ra.
Nhưng phúc lợi dành cho nhân viên ở đây cũng không tệ. Hôm nay Thẩm Thanh Thanh nghỉ làm, tiệm cơm có đồ ăn ngon vẫn sẽ có đồng nghiệp giúp cô ấy giữ lại một ít.
"Công việc này cũng không tệ."
Nhìn dáng vẻ trầm tư của Cố Lập Đông, Hà Ngọc Yến lập tức nói: "Ngừng ngừng. Công việc này quá vất vả, anh đừng tốn sức nữa."
Hơn nữa Hà Ngọc Yến cũng không thích làm công việc này lắm. Bởi vì có hùng hổ như nào thì mỗi khi đến giờ ăn công việc này đều rất bận rộn. Hà Ngọc Yến tự nhận bản thân có chút lười biếng, cô cảm thấy mình sẽ không làm được.
Quay lại khu nhà chung, Hà Ngọc Yến một mình xách cái hộp cơm đó đi thẳng về nhà họ Thẩm.
Đây là lần thứ hai cô đến nhà họ Thẩm. Lần đầu đến là để cho kẹo mừng chứ không vào cửa. Lần này đến cô còn chưa vào cửa đã bị mẹ Thẩm nhiệt tình kéo vào trong.
"Thím Phạm ạ…"
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hà Ngọc Yến đã từng nghe Cố Lập Đông nói qua, tính tình của thím Phạm này có chút lạnh lùng. Tuy bà không có công việc gì nhưng những lúc các bác gái ở khu nhà nói chuyện phiếm thì người này đều không có mặt.
"Ôi trời, hôm nay thật sự rất cảm ơn hai vợ chồng nhà cháu nhé."
Thím Phạm nghĩ đến việc lúc con gái trở về có kể chuyện mình gặp mấy tên lang thang, bà và ông Thẩm đều giật nảy mình. Lúc nghe thấy hai vợ chồng Cố Lập Đông giúp đỡ cô, họ càng cảm thấy biết ơn không thôi.
"Lập Đông đâu rồi? Sao Lập Đông không cùng cháu đến đây thế? Đúng lúc đồng đội của chú Thẩm cháu có gửi ít thịt khô qua đây. Thời tiết này cũng không để được lâu. Mau đến đây nếm thử chút đi, đợi lát cháu nhớ mang về một ít, cũng để Lập Đông được nếm thử mùi vị."
Hà Ngọc Yến vừa mới ngồi xuống đã được nhét thịt bò khô đầy tay. Cô không từ chối sự nhiệt tình của đối phương, cuối cùng cũng cầm lấy một túi thịt bò khô về nhà.
"Thím ấy nói, đây…"
Hà Ngọc Yến nhìn túi thịt bò khô ấy cũng gần được một cân thì không biết nên khóc hay cười. Ai có thể ngờ thím Phạm nhiệt tình lên lại khiến người ta không thể chống đỡ được.
"Không sao đâu, anh sợ nếu chúng ta không nhận thì lòng thím ấy sẽ thấy băn khoăn mất. Sau này có thứ gì tốt thì ta cũng đưa qua đó một phần cũng coi như đáp lại tình cảm của người ta."
Mấy chuyện tình cảm giữa người với người này vẫn còn hơi xa lạ với Hà Ngọc Yến. Nhưng từ nhỏ Cố Lập Đông đã lớn lên bên cạnh ông của mình, đã học được rất nhiều cách đối xử qua lại giữa mọi người với nhau.
Lúc vợ chồng hai người đang nói chuyện với nhau thì tiếng nói chuyện khoa trương của Lâm Hà Hương từ bên ngoài truyền đến.
"Cái đồng hồ này cũng không đắt lắm, chỉ có 288 tệ thôi. Tiền cưới hỏi lần trước chẳng phải vẫn chưa dùng đến hay sao? Kiến Thiết tìm người đổi lấy mấy phiếu kiều hối* rồi dẫn tôi đi cửa hàng Hữu Nghị mua chiếc đồng hồ này. Haiz, nhưng không đủ tiền nên chỉ có thể mua cái rẻ nhất trong cửa hàng ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!