Chương 37: “Tình chàng ý thiếp” giữa biển “vàng”

Lúc Đổng Kiến Thiết bị gọi dậy, cả khuôn mặt đều rất tức giận.

Hà Ngọc Yến đứng trong đám người đang bịt mũi xem náo nhiệt thấy thế thì nhỏ giọng nói với Cố Lập Đông: "Anh nói anh ta có phát hiện hay không?"

Cố Lập Đông thấy Hà Ngọc Yến bịt mũi nhưng muốn xem náo nhiệt thì buồn cười mà lắc đầu: "Anh đoán là biết. Bằng không bên ngoài lớn tiếng như thế, mọi người đều ra xem náo nhiệt, sao anh ta lại không có phản ứng gì cơ chứ."

Mà Đổng Kiến Thiết đang cố nén lửa giận kia đúng là đã biết mọi chuyện.

Khi trong sân nghe thấy tiếng bác gái Khổng và bác gái Phùng nói chuyện, hắn đã tỉnh dậy. Thuận tay sờ sờ lại phát hiện bên cạnh không có người. Chưa đợi hắn phản ứng lại thì nghe thấy mẹ nói rằng thằng nhóc thúi Đổng Kiến Dân đã đi đâu rồi.

Lúc ấy Đổng Kiến Thiết có không ít suy nghĩ. Hắn chỉ cho rằng Lâm Hà Hương đi xem náo nhiệt thôi.

Đợi đến khi hắn thấy em trai hoảng loạn quay về nhà thì biết có chuyện không tốt xảy ra.

"Kiến Thiết, cháu đứng ngốc ở đó làm gì thế? Nhanh đến đưa vợ cháu ra thôi!" Bác gái Khổng sốt ruột thét to.

Bác gái Phùng đến chậm một bước cũng nhanh chóng nói: "Vợ cháu rơi vào trong nhà vệ sinh công cộng, nửa người đều đang ở trong hố phân. Cô ấy một mình không có sức bò dậy, cháu nhanh đến kéo cô ấy ra đi! Yên tâm, bên WC nữ ngoài vợ cháu ra thì không có nữ đồng chí nào khác."

"Đúng đúng đúng, mọi người đều xem rồi, bên trong không có ai."

Không khí trong nhà vệ sinh công cộng có mùi hôi thối, mọi người đều bà một câu tôi một câu mà thúc giục Đổng Kiến Thiết đến cứu người.

Không phải bọn họ không nhiệt tình mà thật sự bọn họ đã xem qua. Tuy rằng Lâm Hà Hương ngã vào WC nhưng nửa cơ thể vẫn còn ở ngoài, căn bản không nguy hiểm đến tính mạng. Có người cầm dây thừng muốn đưa cho cô ta rồi kéo ra ngoài nhưng Lâm Hà Hương lại nói bản thân không có sức, muốn mọi người gọi người ôm cô ta từ trong hố phân ra ngoài.

Phụ nữ thì không có sức ôm cô ta, nếu có thì cũng không ai muốn làm.

Đàn ông lại càng không dám ôm. Dù là cứu người cũng sợ ôm một nữ đồng chí xa lạ sẽ xảy ra chuyện. Cuối cùng chỉ có thể để cho chồng cô ta là Đổng Kiến Thiết làm.

Hà Ngọc Yến nhìn thái dương Đổng Kiến Thiết co rút thì cảm thấy rất buồn cười.

Tuy rằng người này dùng tay che mũi nhưng hiển nhiên rất ghét bỏ.

Lúc này Lâm Hà Hương đã giãy giụa bên trong nhà vệ sinh công cộng nghe được Đổng Kiến Thiết đến thì kêu cứu càng thêm hăng hái: "Kiến Thiết! Kiến Thiết! Nhanh cứu em! Em không còn sức nữa rồi!"

"Mau đi chứ!" Người xung quanh vừa nghe thấy thì lại thúc giục hắn.

Mà Đổng Kiến Thiết đối mặt với những âm thanh xung quanh cũng chỉ có thể hoạt động hai đùi, từng bước từng bước đi vào trong nhà vệ sinh công cộng.

Nhìn đến đây, Hà Ngọc Yến lặng yên lôi kéo Cố Lập Đông đi đến vách tường ngõ nhỏ.

Xem tư thế này, có lẽ lát nữa Đổng Kiến Thiết và Lâm Hà Hương sẽ đá cho phân nước bay tứ tung.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Mà bác gái Phùng có kinh nghiệm đã lôi kéo bác gái Khổng bàn bạc: "Lần trước có người ở ngõ đầu kia cũng rơi xuống nhà vệ sinh công cộng, sau đó chẳng phải là vào trong sân xả nước hay sao? Nghe nói lần đó khu nhà chung nhà bọn họ thối đến tận một tháng. Bây giờ đang là mùa hè, lát nữa vợ Kiến Thiết và Kiến Thiết sẽ đến sân xả nước, sợ toàn bộ sân sẽ có mùi thối tận hai tháng."

Bác gái Khổng nghe xong thì cũng giật mình. Cái người rơi xuống nhà vệ sinh công cộng ở khu bên kia đúng là bốc mùi thối rất lâu. Lúc ấy bà ấy đến xem náo nhiệt cũng biết, cái mùi thối kia thối miễn chê.

Vì thế bác gái Khổng nói thẳng: "Đi, tôi gọi mấy chị em lấy nước đến đây cho hai vợ chồng. Để cho hai người họ rửa sạch sẽ ở nhà vệ sinh công cộng rồi quay về."

Mấy bác gái hấp tấp quay về khu nhà chung, không bao lâu, ai nấy mang theo thùng gỗ đầy nước quay trở lại. Bọn họ còn quan tâm thả gáo nước trong đó, nhìn dáng vẻ giống như chuẩn bị đưa cho vợ chồng kia xả nước.

Hà Ngọc Yến nhìn thấy thế cũng lôi kéo Cố Lập Đông lùi về sau vài bước, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về khu nhà chung ngay. Đương nhiên cô cũng bội phục mấy bác gái, vậy mà có thể nghĩ đến biện pháp tốt như thế.

Những người ở xung quanh thấy động tác của các bác gái thì ai cũng đều trêu ghẹo.

Mà Đổng Kiến Thiết bị trêu ghẹo lại đang chậm rì rì bước vào bên trong nhà vệ sinh công cộng.

Lúc hắn xuyên qua ánh sáng nhạt nhòa của đèn pin, sau khi thấy dáng vẻ của Lâm Hà Hương thì thiếu chút nữa hắn đã muốn quay đầu chạy lấy người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!