Chương 30: Ăn miếng trả miếng

Trong phòng, Hà Ngọc Yến nghe thấy tiếng k** r*n của bác gái Trịnh, phụt một tiếng cười ra thành tiếng.

Cho vừa!

Cái nhà gậy thọc cứt này rất khiến người khác cảm thấy ghê tởm. Có kết cục này thật sự khiến cho người khác cảm thấy rất sảng khoái.

"Sao anh trở về sớm vậy!"

Hà Ngọc Yến vừa cười vừa đưa một cái khăn lông cho người đàn ông, cô đẩy người đàn ông đi đến chậu rửa mặt, nhỏ nhẹ hỏi.

Lời vừa nói ra, Hà Ngọc Yến cũng bị độ ngọt trong giọng nói của mình làm cho kinh ngạc.

Trời ơi! Cô vậy mà mà có thể nói điệu đà như vậy. Nhưng cô cũng cảm thấy khá tốt.

Sau khi người đàn ông đối diện nghe thấy cũng không có bất kỳ biểu cảm không thoải mái gì. Ngược lại nụ cười trên mặt càng trở nên dịu dàng hơn.

"Vốn theo kế hoạch là tối hôm qua nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay xuất phát trở về Bắc Thành. Tuy nhiên tụi anh tìm được đồ rất tốt ở tỉnh Hà, sợ không an toàn nên tối hôm qua không nghỉ ngơi, lái xe suốt đêm trở về."

Hà Ngọc Yến nghe thấy lái xe suốt đêm, cô căn bản không chú ý nghe phía sau là thứ tốt gì mà nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Ai kêu anh buổi tối không ngủ lái xe. Chuyện này rất nguy hiểm đó! Đồ quan trọng bao nhiêu cũng không quan trọng bằng mạng sống của anh."

Cố Lập Đông nghe thấy lời này, trong lòng ấm áp như ngâm mình trong nước ấm.

"Nhiệm vụ lần này của bọn anh không nặng, lúc trở về là xe trống. Tuy rằng đi tỉnh bên cạnh nhưng cách Bắc Thành cũng không xa. Hơn nữa trên xe có hai tài xế thay phiên lái xe, mọi người đều được nghỉ ngơi. Em đừng lo lắng, sau khi ở bên em anh trân trọng mạng sống của mình hơn so với bất kỳ người khác."

Hà Ngọc Yến nghe xong cũng yên tâm lại, nhưng miệng vẫn dặn dò đối phương phải chú ý an toàn.

Ngay sau đó cô mới đặt lực chú ý ở trên thứ tốt kia.

"Là mười cân bông."

Vào giữa mùa hè vậy mà lại mua được bông. Thật sự rất lợi hại.

"Là bông năm trước do đội sản xuất bên kia giữ lại. Tuy rằng không phải bông mới vừa làm xong nhưng được bảo tồn rất khá. Nhà trệt và nhà ngang không giống nhau, khi tới mùa đông sẽ lạnh hơn. Anh nghĩ nên làm nhiều chăn bông dự phòng thì tốt hơn."

Người đàn ông này thật sự tốt bụng. Trong của hồi môn của cô có mấy cái chăn nhưng thời buổi này rất khó mua được bông. Mấy cái chăn này là dùng bông cũ và bông mới trộn lại kéo thành sợi bông. Hơn nữa bởi vì không có nhiều bông lắm nên cái chăn tương đối mỏng.

Hà Ngọc Yến biết trong nhà đã rất cố gắng rồi nên cô cũng không chê. Cô còn định chờ năm nay có bông mới thì đi chợ đen tìm mua một chút về bỏ vào trong chăn bông.

Làm sao cô biết được người đàn ông này vào giữa mùa hè cũng đã nghĩ tới chuyện này. Người đàn ông săn sóc cẩn thận như vậy, làm sao không khiến người ta thích chứ?

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Phương thức biểu đạt yêu thích của Hà Ngọc Yến là bước lên ôm chặt lấy người đàn ông. Cô dán đầu lên trên ngực của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia. Cô chỉ cảm thấy bản thân như trở thành người chiến thắng trong cuộc sống.

Lần này Cố Lập Đông không luống cuống tay chân nữa mà là duỗi tay ôm lấy Hà Ngọc Yến. Anh ngửi mùi hương trên tóc đối phương, chỉ cảm thấy lòng ngực như được lấp đầy cảm xúc.

Hai vợ chồng bên này ngọt ngào, bên kia Đổng Kiến Thiết vội vàng đi đến bệnh viện bẻ khớp về vị trí cũ. Nhưng cánh tay trật này cần tiến hành bẻ khớp về vị trí cũ và băng bó. Hơn nữa còn phải băng bó ít nhất một tháng. Nếu không cánh tay của hắn có thể không dùng sức được nữa.

Chuyện này có nghĩa là hắn phải mang theo cánh tay băng bó đi đến nhà họ Lâm, cuối tháng cũng phải mang theo cánh tay này kết hôn.

Chuyện kết hôn đột nhiên biến thành như vậy, hắn chửi thầm trong lòng.

Mà bác gái Trịnh đi cùng với hắn cũng không trách con trai út đầu sỏ gây tội một chút nào. Ngược lại bà ta lại mắng Cố Lập Đông một lúc. Tiếp theo bà ta lại nghi thần nghi quỷ: "Kiến Thiết, hôm nay con định đi cầu hôn thì cánh tay đã bị thương. Có thể là Lâm Hà Hương liên lụy con không?"

Trong lòng Đổng Kiến Thiết cũng có suy nghĩ này. Nhưng hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Thời buổi này đả đảo tất cả ngưu quỷ xà thần*. Hắn còn muốn bò lên trên nên cũng không thể dính lên bất kỳ vết nhơ gì. Lại nói, lấy điều kiện của hắn cũng không thể tìm được đối tượng khác tốt hơn Lâm Hà Hương được.

(*Ngưu quỷ xà thần: bọn đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái.)

"Mẹ, mẹ nói lời nói ngốc nghếch gì vậy! Chuyện này là do Cố Lập Đông sai. Nếu không phải sợ xảy ra chuyện thì con thật sự muốn cho anh ta biết tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!