Buổi tối mùa hè, mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn xuống núi. Hai người bắt đầu hành trình cuối cùng ngày hôm nay.
"Nơi này là chính phòng, tổng cộng có ba căn phòng. Hai căn phòng là nhà họ Tào, một căn phòng là nhà họ Thẩm."
Cố Lập Đông vừa giới thiệu vừa chào hỏi với bác gái Phùng đang ngồi ở cửa: "Bác gái Phùng, con đến tặng một chút kẹo mừng cho bác và bác Tào."
"Con khách sáo như vậy làm gì? Giữa trưa cũng ăn một bữa rồi, bây giờ còn mang đồ lại đây……"
Hà Ngọc Yến đi lên trước, cô đưa một gói giấy bao trong tay qua.
Kế hoạch của họ là tặng một gói kẹo mừng nhỏ cho mấy gia đình trong khu nhà. Đồ không nhiều lắm, giá cũng không đắt, xem như chào hỏi.
Bác gái Phùng còn muốn từ chối, Hà Ngọc Yến đã lôi kéo Cố Lập Đông đi sang nhà họ Thẩm ở bên cạnh.
Hà Ngọc Yến có ấn tượng đối với người nhà họ Thẩm này. Ba Thẩm là phó trưởng khoa khoa bảo vệ trong nhà máy máy móc, mẹ Thẩm ở nhà không có công việc. Mà con gái một của bọn họ là Thẩm Thanh Thanh đang làm công việc phụ bếp ở tiệm cơm quốc doanh, cũng là cô ấy nói cho mọi người trong khu nhà biết chuyện xem mắt.
Cố Lập Đông từng nhắc qua việc này với cô, Hà Ngọc Yến cũng hơi tò mò một chút với Thẩm Thanh Thanh.
Tuy nhiên Thẩm Thanh Thanh cũng không có ở nhà, nghe nói là cô ấy đi đến nhà của họ hàng. Sau khi tặng kẹo mừng, hai vợ chồng bọn họ đi đến nhà họ Khâu ở Tây sương phòng.
Sau đó đi đến nhà họ Hồ ở nhĩ phòng bên cạnh chính phòng, nhà họ Khâu ở Tây sương phòng, nhà họ Tôn và nhà họ Hứa ở Đông sương phòng.
Sau khi đến thăm mấy nhà này xong, trong khu nhà chỉ còn lại nhà họ Đổng và nhà ông Lâm ở phòng đông nhĩ bên cạnh chính phòng là không đi.
Bọn họ chắc chắn sẽ không đến nhà họ Đổng mà trong khoảng thời gian này ông Lâm ở nhà của con gái ở nơi khác cho nên tạm thời không gặp mặt.
Sau khi ghé thăm mấy gia đình trong sân, cặp vợ chồng nhỏ đi qua cửa thùy hoa tới sân trước.
Phòng đỏa tòa ở sân trước có tổng cộng bốn nhà, có ba gia đình đang ở. Nhà họ Triệu ở hai căn phòng trong đó, tiếp theo theo thứ tự là nhà họ Tiền và nhà họ Lữ.
Trong đó nhà họ Triệu là nhà có số người đông nhất trong cả khu. Đồng thời cũng là người bác trai và bác gái thứ hai quản lý khu nhà.
"Ai da, sao lại khách sáo như vậy!" Bác gái Khổng thấy bọn họ cầm đồ tới cửa, không nói hai lời đã đi tới, bà ta vươn đôi tay muốn cầm lấy giấy bao Hà Ngọc Yến đang cầm trong tay.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Chỉ một động tác như vậy Hà Ngọc Yến đã biết không thể thân thiết với người này.
Chồng của bác gái Khổng là ông Triệu đang ngồi hút thuốc lá trên ghế dưới hành lang. Có lẽ ông nhìn ra được Hà Ngọc Yến không vui nên ông Triệu ho khan hai tiếng: "Xuân Hoa……"
Lời này vừa nói ra thì bác gái Khổng cũng thu liễm lại, bà ta mỉm cười giơ tay lên gãi tóc.
Bên kia, ông Triệu đã lôi kéo Cố Lập Đông bắt đầu dạy bảo: "Lập Đông, nếu con kết hôn thì phải càng cố gắng làm việc. Cố gắng làm việc và nuôi sống vợ con. Vì tổ quốc, vì đơn vị, vì khu nhà của chúng ta mà cống hiến nhiều hơn. Không thể làm thất vọng sự bồi dưỡng của mọi người đối với con……"
Hà Ngọc Yến thấy Cố Lập Đông cũng không muốn nghe đối phương dài dòng. Vì vậy cô trực tiếp đi lên ngắt lời: "Lập Đông, chúng ta còn hai nhà chưa ghé thăm."
Cố Lập Đông lập tức gật đầu, anh nói với ông Triệu là mình còn phải ghé thăm hai nhà nữa rồi nắm tay Hà Ngọc Yến đi đến nhà họ Tiền. Sau nhà họ Tiền thì ghé thăm nhà họ Lữ ở gần cổng lớn nhất.
Khi bọn họ rời đi, bác gái Khổng đã sớm tiến đến trước mặt chồng mình nói thầm: "Tên nhóc Lập Đông này chẳng ngoan chút nào, tìm một người vợ cũng không phải là người hiểu chuyện."
Ông Triệu hừ lạnh: "Cho nên nói trong nhà có người lớn mới tốt. Không có người lớn thì mọi sự đều hỏng cả."
Sau khi vợ chồng nhỏ thăm hàng xóm xong thì về nhà, bọn họ cũng không biết nhà họ Triệu đang nói thầm sau lưng. Dù sao sau khi tặng kẹo mừng cho hàng xóm xong, trên cơ bản chuyện kết hôn này đã hoàn thành.
Lúc này mặt trời đã lặn xuống núi, Cố Lập Đông bật bóng đèn trong phòng chính, nói thẳng: "Ông Triệu và bác gái Khổng vốn là vậy, bình thường chúng ta không cần thân thiết, xa cách một chút cũng không sao. Sau khi đi thăm mấy nhà hàng xóm này em cần đặc biệt chú ý nhà họ Đổng và nhà họ Triệu."
Hà Ngọc Yến nghe Cố Lập Đông lải nhải nói bối cảnh của những người trong khu nhà, cô liên tục gật đầu. Dù sao cô đã gả lại đây, sau này những người đó đều là hàng xóm, có thể thân thiết thì thân thiết, không thể thân thiết thì cô cũng sẽ không để bản than thiệt thòi mà đi nhường nhịn người khác.
"Hàng xóm trong khu này phần lớn đàn ông đều làm việc trong nhà máy. Mấy ngôi nhà trong khu, trừ nhà chúng ta thì nhà họ Thẩm và nhà ông Lâm đều có quyền tài sản của riêng mình. Những căn phòng khác đều là tài sản của nhà máy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!