Chương 635: (Vô Đề)

Đám cưới của Vương Giai Ni và Trần Thạc được ấn định vào ngày hai tám tháng Chạp, tức hai ngày trước Tết.

Nói là tổ chức đơn giản, nhưng Thương Thương và Đỗ Manh Manh lại không đồng ý. Thương Thương trực tiếp nhờ cậu mình – Thương Hành Châu – nhường lại hội sở để tổ chức tiệc cưới cho Vương Giai Ni.

Bên phía Trần Thạc tuy không có họ hàng thân thích, nhưng anh làm việc nhiều năm, ai cũng biết anh là cánh tay đắc lực bên cạnh Thương Hành Châu, thậm chí còn được xem như nửa đứa con trai.

Nhiều khi Thương Hành Châu không có mặt, chỉ cần tìm đến Trần Thạc là cũng giải quyết được việc.

Vậy nên, nể mặt Thương Hành Châu, rất nhiều người không mời mà tới. Ban đầu dự tính làm 20 bàn tiệc, cuối cùng thành ra 50 bàn.

Không khí vô cùng náo nhiệt, tiêu chuẩn bàn tiệc cũng cực kỳ cao.

Giữa mùa đông ở Bắc Kinh mà tiệc cưới có cả cua hoàng đế và tôm hùm khổng lồ, độ "chanh sả

"đúng là miễn bàn. Vương Giai Ni nhìn thấy còn sợ hết hồn, sau khi xong phần đi chúc rượu, cô vội vàng đi tìm Thương Thương và Đỗ Manh Manh:"Sao các cậu không nói sớm với tớ một tiếng!

Món ăn trong tiệc cưới thế này phải mười mấy ngàn một bàn chứ chẳng ít đâu? Trời ơi, tớ lấy gì để trả các cậu đây?"

Đỗ Manh Manh bật cười, rồi quay sang nhìn Thương Thương:

"Cái ngốc này, tới giờ vẫn chưa hiểu ra à."

Thương Thương cũng mỉm cười nhìn Vương Giai Ni:

"Cái này à… thật ra không phải do tớ với Manh Manh chuẩn bị đâu, là Trần Thạc sắp xếp cả đấy. Chỉ là anh ấy bảo bọn tớ giữ bí mật, sợ cậu biết rồi sẽ không vui mà từ chối."

Vương Giai Ni ngây người, mắt đỏ hoe, cảm động:

"Anh ấy đúng là… sao có thể tiêu nhiều tiền như thế chứ, bọn tớ chỉ là người bình thường thôi mà, không cần thiết phải tốn kém như vậy…"

Thương Thương ôm lấy cô, dịu dàng nói:

"Bởi vì cậu xứng đáng. Đừng lo, cậu tớ nói rồi, đã giảm giá cho Trần Thạc rồi."

Vương Giai Ni vừa khóc vừa cười. Cô từng có tuổi thơ sung túc, nhưng sau khi bố mẹ ly hôn thì hoàn cảnh gia đình xuống dốc.

Cô từng vì sự khác biệt địa vị mà tự ti, thậm chí muốn cắt đứt quan hệ với Thương Thương và Manh Manh.

Nhưng hai người kia dứt khoát không đồng ý, cùng cô ra chợ bán hàng, ăn mì xào vỉa hè.

Đặc biệt là Đỗ Manh Manh, cùng cô làm thêm tiết kiệm tiền.

Sợ cô một mình ngoài xã hội sẽ thấy cô đơn, còn thuê phòng ở cùng cô.

Thương Thương chưa bao giờ dẫn cô đến nơi tiêu xài đắt đỏ, dù ăn gì cũng vui vẻ.

Hai người đã cùng cô vượt qua giai đoạn u tối nhất trong đời, đến khi cô trở thành luật sư, mọi thứ mới dần khởi sắc.

Nghĩ đến đây, cô xúc động rơi nước mắt, ôm lấy Thương Thương và Đỗ Manh Manh:

"Gặp được hai cậu là điều may mắn nhất đời tớ."

Thương Thương gật đầu liên tục:

"Tớ cũng thế, có hai chị em tốt không cùng huyết thống như hai cậu là điều hạnh phúc nhất đời."

Đỗ Manh Manh "ồ" lên một tiếng:

"Vui sướng đến vậy, còn khóc cái gì nữa, mau đi uống thêm vài ly đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!