Chương 634: (Vô Đề)

Bùi Nghiễn Lễ khẽ cười: "Anh đi trước đây, lát nữa sẽ qua tìm em."

Thương Thương chỉ là cố tình làm nũng một chút, nghe anh nói vậy thì vui vẻ gật đầu:

"Được ạ, vậy em đi tìm chú Hoàng trước, lát nữa anh nói chuyện với cậu xong thì tới tìm em nhé."

Lúc đi còn không yên tâm, quay lại làm nũng với Thương Hành Châu:

"Cậu ơi, cậu không được mắng anh Bùi Nghiễn Lễ đấy nhé, nếu không, cháu sẽ nói với mợ rằng tháng trước cậu đi ăn với một nữ minh tinh!"

Thương Hành Châu dở khóc dở cười:

"Con nhóc này, nữ minh tinh gì chứ, mau đi đi!

"Hạt Dẻ Rang Đường Thương Thương cười hớn hở rời đi, còn chu đáo đóng cửa văn phòng lại giúp họ. Thương Hành Châu đợi Thương Thương rời đi, ánh mắt trở nên nghiêm túc khi nhìn về phía Bùi Nghiễn Lễ:"Cậu rất không hài lòng với gia đình của cháu.

Thương Thương là cháu gái cậu nuôi lớn, chẳng khác nào con gái ruột."

"Cậu không biết vì sao con bé lại thích cháu, có thể là vì cháu rất xuất sắc. Nhưng gia đình cháu thì thật sự quá tệ."

"Người xuất thân từ gia đình như vậy, không thích hợp để kết hôn. Nhưng anh rể cậu là người truyền thống, anh ấy mong con bé có một bến đỗ tốt, lại lương thiện, không nghĩ nhiều đến mặt tối của con người."

"Còn cậu thì khác. Cậu luôn nhìn con người theo khía cạnh tồi tệ nhất. Cháu cũng biết rõ tình hình nhà mình hiện tại, về sau sẽ là cái hố không đáy, cháu thật sự có thể làm ngơ sao?"

Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Hành Châu, ánh mắt kiên định, ngữ khí cũng đầy chắc chắn:

"Nhà họ Bùi đã nuôi cháu, nhưng những gì cần trả, cháu đã trả từ lâu. Cháu chưa bao giờ nghĩ mình nợ họ cái gì, trước đây không có, bây giờ cũng không."

"Chuyện họ xảy ra chuyện, cháu sẽ không can dự, cũng không thể can dự. Nhưng nếu bố cháu qua đời, cháu sẽ tham dự tang lễ.

"Thương Hành Châu chăm chú nhìn anh, thấy đối phương đối diện với mình mà không có chút né tránh nào, ánh mắt đầy nghiêm túc và vững vàng. Bỗng ông bật cười:"Được, nhớ kỹ lời hôm nay cháu nói. Nếu sau này để Thương Thương chịu ấm ức, cậu là cậu của con bé sẽ không tha cho cháu."

Bùi Nghiễn Lễ trầm giọng cam kết:

"Cậu cứ yên tâm, chắc chắn không đâu. Thương Thương với cháu vừa là cứu rỗi, vừa là động lực. Nếu không có cô ấy, có lẽ cháu cũng không có được ngày hôm nay."

"Nếu cháu phụ lòng cô ấy, chẳng khác gì tự hủy cuộc đời mình."

Thương Hành Châu hừ nhẹ:

"Mấy người có học đúng là nói chuyện hay thật đấy. Thôi được rồi, đi tìm con bé đi, không thì lát nữa nó lại chạy về đây, tưởng cậu đang bắt nạt cháu."

Bùi Nghiễn Lễ lại nói lời cảm ơn:

"Cảm ơn cậu đã thu mua công ty nhà họ Bùi."

Thương Hành Châu khoát tay:

"Dù sao cũng chẳng phải vì cháu đâu, cái công ty nát đó, thu mua xong còn phải chia nhỏ, xem thử có kiếm nổi đồng nào không. Cháu cũng nên bớt chút tâm sức để quản lý đi."

Sau khi Bùi Nghiễn Lễ rời đi, Thương Hành Châu lại gọi mấy cuộc điện thoại.

Ông chỉ muốn xem thái độ của Bùi Nghiễn Lễ đối với người nhà họ Bùi, nếu Bùi Nghiễn Lễ còn có chút mềm lòng, ông cũng sẽ nương tay với họ.

Dù sao cũng là người mà Thương Thương chọn, tốt hay xấu thì ông cũng không thể quyết định được.

Chỉ cần Thương Thương vui là được.

Bùi Nghiễn Lễ đi tìm Thương Thương, cô vừa đọc xong hợp đồng, vui vẻ bước tới nắm tay anh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!