Bùi Triệt liên tục gật đầu:
"Đúng vậy, ông nội, chính là Chu Tri Ý – cháu gái của Thương Hành Châu, là bạn gái của chú nhỏ, là thím nhỏ tương lai của cháu. Chỉ cần họ chịu giúp đỡ, nhà mình chắc chắn sẽ vượt qua được khó khăn lần này."
Ông cụ Bùi lập tức thấy hy vọng: "Nghiễn Lễ, con có thể đi mượn tiền của Thương Hành Châu, sau này công ty kiếm được tiền thì bố sẽ trả lại Thương Hành Châu."
Bùi Nghiễn Lễ nhìn ông cụ đầy khó tin: "Bố đang nghĩ gì vậy? Các người đâu phải vì xoay vòng vốn của công ty mà đi mượn tiền, các người là vì nợ cờ bạc!"
"Công ty vốn đã thua lỗ quanh năm, bố lấy gì để trả?"
Bùi Triệt sững sờ, suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn Bùi Nghiễn Lễ: "Chú nhỏ, cháu biết bố cháu và chú hai đã làm sai, nhưng nếu lần này không cứu họ, e là bố cháu sẽ không còn đường về nữa."
Bùi Nghiễn Lễ nhíu mày nhìn Bùi Triệt:
"Bố cháu tự chọn con đường ấy, bây giờ là bố cháu đang làm liên lụy đến người nhà. Còn nữa, nếu cháu thật sự muốn giúp bố cháu, thì nên đi tìm người phụ nữ mà bố cháu bao nuôi bên ngoài, bao năm qua bố cháu đưa tiền cho mẹ con nhà ấy không ít đâu."
Bùi Triệt cảm thấy trời đất như sụp đổ:
"Phụ nữ? Con… con riêng nữa sao?"
Cậu biết bố cậu có tình nhân bên ngoài, nhưng không ngờ còn có cả con!
Ông cụ Bùi cũng sửng sốt: "Cái đồ súc sinh này, lại còn nuôi cả mẹ con người ta bên ngoài!"
Bùi Nghiễn Lễ lạnh lùng liếc ông cụ một cái: "Bố tức giận gì chứ? Chẳng phải bố cũng thế sao?
"Nói xong, anh chẳng buồn quan tâm đến sắc mặt tái mét của ông cụ, quay người bỏ đi. Bùi Triệt ngẩn người, vội vàng đuổi theo:"Chú nhỏ, chú nhỏ, chú nói cho cháu biết đi, người phụ nữ đó sống ở đâu, cháu sẽ đi đòi lại số tiền ấy."
Bùi Nghiễn Lễ quay lại, ánh mắt lạnh băng nhìn Bùi Triệt: "Không biết. Tự mà đi tìm."
Bùi Triệt nhìn bóng lưng Bùi Nghiễn Lễ rời đi, tức giận đến nỗi đập mạnh một cái vào đầu mình. Tài sản mà cậu có thể thừa kế vốn đã chẳng còn bao nhiêu, vậy mà lại bị bố cậu đánh bạc thua sạch, còn đem tiền đi nuôi mẹ con người ta bên ngoài nữa.
Cậu nhất định phải đòi lại cho bằng được!
Bùi Nghiễn Lễ không quan tâm ông cụ cuối cùng xử lý thế nào, một tuần sau nghe tin công ty đã bị một công ty con của Tập đoàn Thương thị thu mua với giá rẻ.
Là ông cụ Bùi đã chủ động đi cầu xin Thương Hành Châu, Thương Hành Châu mới đồng ý thu mua.
Chuyện đã xảy ra giữa họ, không ai biết rõ.
Chỉ là Bùi Nghiễn Lễ cảm thấy như có một cục nghẹn trong lồng ngực, không thể thoát ra cũng chẳng thể nuốt xuống.
Hôm đó, Thương Thương hiếm hoi có thời gian rảnh rỗi để cùng Bùi Nghiễn Lễ đi ăn và xem phim. Khi xem phim, cô phát hiện Bùi Nghiễn Lễ cứ mãi thất thần.
Ra khỏi rạp, vừa nắm tay anh dạo bước trên đường phố, cô mới khẽ hỏi: "Anh sao thế? Có chuyện gì à? Là công việc sao?"
Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười dịu dàng với cô: "Không có gì đâu.
"Thương Thương im lặng đi bên anh thêm một lúc, rồi tìm một chiếc ghế dài nơi quảng trường để ngồi xuống, nhìn dòng người tấp nập qua lại, bọn trẻ con chạy nhảy chơi đùa. Dù trời lạnh, nhưng vẫn không ngăn được niềm vui của mọi người. Thương Thương lại quay sang nhìn Bùi Nghiễn Lễ:"Nếu anh có chuyện phiền lòng, hoặc cần em giúp gì, nhất định phải nói nhé."
Bùi Nghiễn Lễ giơ tay xoa nhẹ chiếc mũ trên đầu cô: "Công ty nhà anh bị cậu em thu mua rồi, em biết không?"
Thương Thương sững người:
"Khi nào vậy? Em không thấy cậu bảo gì cả."
Bùi Nghiễn Lễ khẽ cười: "Chuyện đó không quan trọng, chỉ là anh không ngờ họ lại hoang đường đến thế."
Nói đến đây, ánh mắt anh nhìn xa xăm, nét mặt vẫn có chút u sầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!