Chu Tây Dã lái xe quay về, Trương Triệu và Vương Trường Khôn nằm bò trên bệ cửa sổ, nhìn thấy Chu Tây Dã không biểu cảm bước xuống xe rồi đi thẳng vào văn phòng, cả hai liền cúi người lén lút ngồi xuống.
Trương Triệu nhìn Vương Trường Khôn đầy vẻ hóng chuyện:
"Chỉ là đi đưa đồ thôi, bảo lái xe đi là được, sao lão đại phải tự mình đi một chuyến chứ?"
Vương Trường Khôn có chút ngây ngô trả lời: "Có lẽ là không yên tâm, dù gì thì mấy hôm nữa cũng phải cho nổ rồi mà."
Trương Triệu liếc nhìn Vương Trường Khôn một cái đầy khó chịu: "Lão đại còn nhờ nhà bếp mua một con gà, lại còn dùng phiếu thịt của mình để mua."
Vương Trường Khôn cảm thấy điều đó cũng bình thường:
"Hôm đó các cậu không phải đã ăn cơm ở nhà bí thư thôn sao, gửi một con gà để cảm ơn cũng hợp lý mà. Lão đại của chúng ta chưa bao giờ lợi dụng ai cả."
Trương Triệu vỗ vào đầu Vương Trường Khôn một cái:
"Đúng là đầu gỗ, cậu nghĩ thử xem ai ở nhà bí thư thôn hôm đó? Là nữ đồng chí lợi hại mà chúng ta gặp trên tàu ấy."
Lúc này, Vương Trường Khôn mới ngỡ ngàng hiểu ra, tự vỗ vào đầu mình:
"Trời ơi, không phải chứ, lão đại để ý người ta rồi sao? Nhưng mà lão đại có vợ rồi, như thế là phạm lỗi đấy!"
Trương Triệu sờ cằm, cũng cảm thấy chuyện này khá rắc rối, nhưng không dám trực tiếp hỏi lão đại.
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri vốn định làm món gà om nước tương, nhưng nghĩ lại thấy Dương Phượng Mai thường nấu ăn bằng cách luộc trước, sau đó mới thêm chút dầu, hoặc chỉ dùng một ít mỡ heo để tráng đáy nồi rồi xào qua thức ăn.
Nếu cô làm gà om nước tương, sẽ phải dùng dầu và rất nhiều xì dầu, như vậy quá phiền phức cho người ta.
Cuối cùng, cô quyết định chặt gà thành vài miếng lớn, đem nấu nước dùng.
Không dám cho gia vị linh tinh, sợ lãng phí khiến Dương Phượng Mai tiếc, cô chỉ cho một chút muối, gần chín thì thêm vài củ khoai tây.
Lúc này, Lương Đại Tráng vừa bước vào sân đã hít hít mũi: "Trời ơi, cái gì thơm thế này? Có phải là thịt không?
"Vừa nói vừa sáng mắt chạy ngay đến bếp, không nhịn được liền mở vung nồi. Nhìn thấy trong nồi là gà nấu cùng khoai tây, nước canh vàng óng:"Trời đất, là thịt gà! Trời ơi, gà ở đâu ra thế?
"Lão Lương và Dương Phượng Mai cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy nồi thịt gà hầm, còn ngon hơn cả đồ ăn Tết của họ, khuôn mặt liền trở nên nghiêm trọng. Khương Tri Tri vội giải thích:"Đây là đội trưởng Chu gửi tới, bảo tôi hầm để mọi người cùng ăn.
"Nghe nói là Chu Tây Dã gửi đến, lão Lương và Dương Phượng Mai thở phào nhẹ nhõm. Lão Lương ngồi xổm bên nồi, vừa rít thuốc lào vừa gọi Dương Phượng Mai:"Bà đi nhổ hai cọng hành về đây, sắp xong thì bỏ vào cho ngon.
Nếu mà có bánh bao chiên ăn kèm nữa thì thơm c.h.ế. t đi được."
Dương Phượng Mai nhăn mặt:
"Còn muốn ăn bánh bao chiên? Như vậy tốn bao nhiêu dầu và bột trắng. Tiểu Khương à, cô cũng thật là, một con gà sao lại nấu hết một lần thế? Một con có thể ăn được mấy bữa đấy."
Tết họ làm thịt một con gà còn ăn đến rằm tháng Giêng.
Khương Tri Tri ngẩn ra: "Hả? Trời nóng thế này, tôi nghĩ không để lâu được nên mới nấu hết luôn."
Lương Đại Tráng vừa nuốt nước miếng vừa nói: "Mẹ à, mẹ đừng cằn nhằn nữa, nấu xong thì ăn luôn đi, con thèm c.h.ế. t mất rồi."
Dương Phượng Mai vẫn không nhịn được lẩm bẩm: "Không biết tiết kiệm chút nào, đồ ngon cũng không nên ăn kiểu này…
"Vừa nói vừa đi vào nhà, lão Lương cũng theo sau. Vào trong, lão Lương nhìn thấy Dương Phượng Mai mặt mày hầm hầm, liền quở trách:"Con gà đó là đội trưởng Chu gửi tới, bà cứ ăn là được rồi, sao còn lắm lời thế?"
Dương Phượng Mai không phục: "Một con gà to như vậy, ăn hết một bữa đúng là lãng phí. Đúng là không phải chủ nhà nên không biết tiết kiệm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!