Khương Tri Tri nhìn Lương Đại Tráng, thấy anh ta thật thà dễ lừa, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt đầy bi thương:
"Gia đình tôi đã sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân. Đối phương lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, còn thích bạo lực gia đình. Vợ trước của ông ta cũng bị ông ta đánh chết. Tôi rất sợ, nên không muốn quay về."
Lương Đại Tráng nghe xong, không nghi ngờ chút nào. Trong thôn, việc đàn ông đánh vợ là chuyện thường, thậm chí có trường hợp đánh chết, nhưng cũng chẳng ai truy cứu.
Anh ta vốn nghĩ đó là chuyện bình thường, nhưng khi chuyện này xảy ra với Khương Tri Tri, anh ta lại thấy không ổn, không thể chấp nhận được!
Nhìn cánh tay của Khương Tri Tri, anh ta cau mày hỏi:
"Cánh tay của cô, có phải là do cô không đồng ý, nên bị người nhà đánh gãy không?"
Khương Tri Tri ngẩn ra một chút, không ngờ Lương Đại Tráng không chỉ dễ lừa mà còn rất giàu trí tưởng tượng. Cô chớp mắt, đôi mắt hơi ướt, vẻ mặt đầy đáng thương:
"Ừ, nhưng thôi, dù sao họ cũng là người thân của tôi. Tôi không thể bất hiếu, chỉ có thể trốn đi thật xa."
Lương Đại Tráng siết chặt nắm tay, tức giận nói:
"Không sao, cô cứ ở lại thôn chúng tôi. Sau này tôi sẽ bảo bố tôi tìm cách giúp cô.
"Khương Tri Tri gật đầu, nhưng trong lòng hiểu rõ, Lão Lương không dễ bị lừa như Lương Đại Tráng. Cô phải nghĩ cách, nơi này đủ xa xôi, sống yên ổn hai năm cũng tốt! Chờ thêm hai năm, khi mọi thứ trở lại bình thường, cô sẽ làm những gì cô muốn. Buổi tối, Lão Lương sắp xếp cho Khương Tri Tri ngủ trên giường gạch ở phòng phía Đông, còn nhiệt tình nói:"Nếu có việc gì cứ gọi chúng tôi, chúng tôi ở ngay phòng phía Tây."
Lương Đại Tráng thì ngủ ở căn phòng nhỏ phía Tây.
Sau khi rửa mặt qua loa, dù rất mệt mỏi, Khương Tri Tri nằm trên giường gạch vẫn không ngủ được. Trong thôn chưa có điện, khi trời tối, xung quanh đều chìm trong bóng đen.
Cô nằm trên giường gạch, nhìn trần nhà tối om, trong lòng tính toán làm sao để giúp đỡ thôn này, khiến Lão Lương thấy cô quan trọng, từ đó chủ động giữ cô ở lại.
Dù sao đây cũng là nơi xa lạ, Khương Tri Tri không dám ngủ say. Lơ mơ chợp mắt một lát, nghe tiếng gà gáy lần ba, ánh sáng mờ mờ xuyên qua cửa sổ, trong sân cũng bắt đầu có động tĩnh. Tiếp đó là tiếng chuông lớn trong đội vang lên, gọi mọi người đi làm.
Khương Tri Tri không ngủ được nữa, cô dậy theo.
Lúc này, Dương Phượng Mai và Lão Lương đã ra đồng làm việc.
Lương Đại Tráng đang rửa mặt trong sân. Thấy Khương Tri Tri bước ra, anh ta ngạc nhiên:
"Đồng chí Khương, có phải chúng tôi làm ồn khiến cô thức không? Cô có thể ngủ thêm một lát, chờ mọi người làm xong về ăn sáng, lúc đó cô dậy cũng được."
Khương Tri Tri thắc mắc:
"Sao anh không ra đồng?"
Lương Đại Tráng cười tươi:
"Hôm nay tôi không phải đi. Một lát nữa tôi phải ra trạm đón các thanh niên tri thức mới về. À, nếu cô rảnh, có thể đi dạo xem thôn chúng tôi. Tôi chắc chắn cô sẽ thích nơi này."
Vừa nói, anh ta vừa lấy tay lau mặt, chạy tới bếp, cầm một que củi, ngồi xổm bới ra hai củ khoai nướng đen nhẻm trong lò, cười nói với Khương Tri Tri:
"Đồng chí Tiểu Khương, nếu đói thì ăn tạm khoai này. Tôi nướng từ tối qua, giờ vẫn còn nóng."
Khương Tri Tri cảm ơn:
"Không cần đâu, tôi chưa đói.
"Lương Đại Tráng ồ một tiếng, đập khoai xuống đất, bóc vỏ rồi cắn từng miếng lớn, mặc kệ mặt mũi lấm lem tro đen. Nhìn anh ta ăn, Khương Tri Tri hỏi:"Ở đây, các anh dùng nước từ giếng đúng không?
"Hạt Dẻ Rang Đường Lương Đại Tráng chỉ ra ngoài:"Ở đầu thôn có một giếng, sau thôn cũng có một giếng. Nhưng mấy năm nay hạn hán, nước không nhiều, phải dùng tiết kiệm."
Khương Tri Tri thắc mắc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!