Cho nên cô hoàn toàn không cảm thấy ở đây thì có vấn đề gì, sớm chiều ở chung với anh thì có vấn đề gì. Mặc dù việc ngủ một phòng với anh có hơi kỳ quái.
Nhưng việc này chỉ cần có lần đầu, những lần sau đều sẽ biến thành thói quen.
Nhưng mà lúc sau Hàn Đông Nguyên cũng không tiếp tục ngủ trên mặt đất nữa, anh bảo người bỏ thêm một chiếc giường nữa ở trong phòng.
Nhân viên giúp việc trong nhà đương nhiên rất khiếp sợ.
Phải biết rằng bọn họ đã làm việc trong căn nhà này rất nhiều năm, trước đến nay chưa bao giờ thấy ông chủ của bọn họ mang bất kỳ một người phụ nữ nào đến căn nhà này, trên thực tế, bên người anh không bất kỳ người phụ nữ nào.
Lúc này chủ nhân gần như không có tình người của bọn họ lại có một tình nhân, còn là một nữ tình nhân.
Một nhân tình tuổi trẻ, xinh đẹp như tiên nữ.... cũng phải thôi, ngoại trừ tiên nữ như vậy, còn ai có thể làm cho ông chủ không giống người thường của bọn họ biến thành phàm nhân chứ?
Bọn họ nhanh chóng liếc mắt nhìn Trình Ninh, không hiểu sao lại cảm thấy có chút không thể tin.
Nhưng Hàn Đông Nguyên lại giới thiệu với bọn họ:
"Đây là vị hôn thê của tôi, sau này cô ấy chính là chủ nhân của nơi này, gọi cô ấy là phu nhân là được. Mọi người:"???
"Vị hôn thê, chủ nhân, phu nhân.... liên tục nhảy ba bậc! Không những người nghe giới thiệu khiếp sợ, mà người được giới thiệu người cũng hoảng hốt. Trình Ninh bị anh dọa sợ, quay đầu trừng mắt nhìn anh, mọi người thức thời rời đi, chỉ còn dư lại hai người. Trình Ninh cả giận nói:"Hàn Đông Nguyên, anh nói bậy gì đó?! Sao anh có thể nói như vậy chứ?!"
Cô thực sự rất tức giận, nhưng càng nói thì giọng cô càng nhỏ dần.
Bởi vì Hàn Đông Nguyên trước mặt cô không phải là Hàn Đông Nguyên lúc còn trẻ, mặc dù tính tình của Hàn Đông Nguyên khi đó rất nóng nảy, nhưng cũng không phải là không thể phát giận, nhưng Hàn Đông Nguyên của bây giờ không giận tự uy, sâu không lường được, khí thế đó thực sự có thể làm lòng người run sợ lo lắng, cứ việc từ khi cô biến trở lại thành người, anh vẫn luôn vô cùng dung túng cô.
Hàn Đông Nguyên làm cô tức giận.
Đợi cô phát giận xong, rũ mắt uất ức không lên tiếng, anh mới ôn nhu nói với cô:
"Chỉ là nói với bên ngoài như vậy thôi, chúng ta nên sống như thế nào thì cứ sống như thế đó..... vậy em muốn làm sao bây giờ? Như vậy là tiện nhất rồi, chỉ có anh biết em ra sao, mặc kệ có chuyện gì anh cũng sẽ giúp em giải quyết, như vậy là tiện nhất, nhưng cũng chỉ là danh nghĩa thôi mà, em muốn làm gì cũng tùy em hết"
Thật ra anh cũng biết như vậy là quá nóng nảy.
Anh thậm chí còn cảm thấy bản thân mình không xứng với cô.
Bây giờ cô vẫn giữ dáng vẻ năm đó, mà anh, sớm đã không còn như xưa.
Anh nghĩ tới việc giúp cô sắp xếp một thân phận thật tốt, để cô được tự do tự tại, sống một cuộc sống mà cô mong muốn.
Nhưng mà trên thực tế, ngay cả buổi tối vừa mở mắt ra anh cũng muốn nhìn thấy cô.
Làm sao anh có thể buông cô ra được?
Vậy thì hãy để anh ích kỷ một lần đi.
Bởi vì bọn họ nói với anh, năm đó, trước khi lâm chung, cô vẫn luôn nói, anh ba, vì sao anh lại muốn bỏ em.
Có thể nói là c.h.ế. t không nhắm mắt.
Trong nhật ký, cô nói, anh ba, chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau, mặc kệ là khi nào, anh đều đừng buông tay em ra, anh phải luôn yêu em.
Cho nên, lúc này đây, cho dù thật sự cô có quên đi toàn bộ, quên mất những ngày tháng bọn họ ở bên nhau, thì anh cũng sẽ không buông cô ra.
Trước kia, cô có thể yêu anh.
Bây giờ, anh có thể làm cô lại yêu anh lần nữa.
Anh có thời gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!