Mẹ nuôi nói, nhà họ Tô không ngóc đầu lên được nữa rồi, Vương Nhị Ma Tử trong làng đã để ý Tô Vãn, muốn đến hỏi cưới, hy vọng cô ta một thân một mình, có thể đề phòng được lão độc thân già nửa đêm trèo tường.
Tôi cười tự giễu, cảm thấy mối nhân duyên tôi tìm cho Tô Vãn cũng không tệ.
Chuyện g.i.ế. c người phóng hỏa tôi không làm, nhưng cách hành hạ người khác thì tôi có thừa.
Đúng vậy, tôi không phải người tốt, cũng chưa từng nhận mình là người tốt.
11.
Ngay tối hôm đó, Thẩm Nghiên trèo tường vào phòng tôi.
Trong bóng tối, anh ta ôm chặt eo tôi, như chú cún bị bỏ rơi, dùng mặt cọ vào lưng tôi, giọng thất thểu:
"Anh không quan tâm em lừa anh."
"Tiếp tục ở bên anh được không, đừng bỏ rơi anh."
"Anh thật sự không thể rời xa em."
"Hay là, sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn được không. Anh đi cùng em đến Thủ đô học đại học, dù bị họ áp giải về cũng cam lòng. Xin em, đừng bỏ anh lại đây một mình, được không."
Mỹ nhân rơi lệ, đến tôi nhìn còn thấy thương.
Tôi đưa tay, gỡ bàn tay đang siết chặt eo mình ra, đối mặt với anh ta.
"Anh đi rồi, Tô Vãn phải làm sao?"
"Anh không cưới cô bạn thanh mai trúc mã của anh nữa à?"
Đồng tử xinh đẹp của Thẩm Nghiên giãn ra, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch đi mấy phần.
"Hóa ra… hóa ra em đều biết cả rồi."
Anh ta lùi lại mấy bước, môi run rẩy.
"Anh sẽ không định nói, anh không cố ý lừa em, tất cả đều là chủ ý của Tô Vãn, anh vốn không muốn làm vậy, đúng không?" Tôi mỉa mai nhìn Thẩm Nghiên đang tan nát trước mặt.
Anh ta giải thích:
"Không phải, là anh hối hận rồi, anh thích em là thật, Khương Ý, em tin anh đi."
"Anh thật lòng muốn kết hôn với em, có những chuyện là anh có lỗi với em, em cho anh một cơ hội để bù đắp được không, chúng ta có thể bắt đầu lại, anh nguyện ý trở thành dáng vẻ em thích, đừng chia tay."
Nhìn đôi mắt đào hoa vô tội hoe đỏ của anh ta.
Tôi cười nắm lấy tay anh ta, đặt lên vết sẹo dữ tợn trên cằm mình.
"Muốn biết vết sẹo này từ đâu mà có không?"
Tôi đối diện với đôi mắt hoảng loạn của Thẩm Nghiên, tự mình nói tiếp:
"Là do cô bạn thanh mai trúc mã của anh phóng hỏa đốt đấy."
Còn chỗ này nữa.
Tôi chỉ vào ngón út tay trái rõ ràng to hơn hẳn một vòng.
"Cô ta dùng gạch đập nát xương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!