Chương 47: (Vô Đề)

Cố Quảng Hạ từ ngoài về thấy mọi người đã đến, liền vui vẻ nhập hội.

Vợ anh ta cũng đang ở trong nhà, nhưng vừa nghe thấy tiếng Chu Dã, Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội thì lập tức không có ý định bước ra.

Chỉ sai hai đứa con ra ngoài để xin lì xì.

Hai đứa trẻ được bốn bao lì xì, tổng cộng bốn xu, liền bị mẹ thu hết lại, khiến hai đứa bé gào khóc ầm ĩ.

"Con muốn mua pháo! Con muốn mua pháo!"

Cô ta thì ở trong phòng đánh con, càng làm cho hai đứa nhỏ gào lên dữ dội hơn.

Cố Quảng Hạ cuối cùng cũng chịu hết nổi, quay vào nhà cãi nhau với vợ:

"Tết nhất rồi em làm cái gì đấy? Không phải chỉ mấy xu thôi sao, cho tụi nhỏ mua pháo thì sao? Em cứ phải làm chúng nó khóc mới chịu à? Em không biết hôm nay là ngày gì hả?"

"Ngày gì? Có quan lớn đến nhà ta hay sao mà làm như đại sự?" vợ anh ta cười lạnh.

Câu này không hề hạ giọng, bên ngoài nghe rõ mồn một.

Chu Dã cũng sững lại, tuy biết chị dâu tính tình có phần thực dụng, nhưng những năm qua cũng không đến nỗi quá đáng. Sao hôm nay lại như vậy?

Anh không biết lúc phân nhà đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội thì hiểu rõ.

Họ định nói gì đó thì mợ đã không nhịn được nữa.

Bà trực tiếp đứng ngay cửa phòng con trai cả mà chửi lớn:

"Cái đồ lòng dạ đen tối kia, tao không dạy mày thì mày tưởng mình là trời chắc? Nếu mày không sống nổi ở nhà họ Cố thì cút về nhà mẹ đẻ của mày đi! Mày vênh váo cái gì, tưởng mình ghê gớm lắm à? Nhà họ Cố chúng tao có lỗi gì với mày mà mày phải ra vẻ như thế vào đúng ngày Tết?"

"Người ta làm dâu, mang thai sinh con còn được ăn gà, được ăn trứng, được mẹ chồng hầu hạ."

"Còn mày? Mày có bầu tao g.i.ế. c gà, mày sinh con tao nấu cháo đưa tận giường. Cái bọn bà tám ngồi lê mách lẻo kia có ai được như mày?"

"Tao chưa nói gì thì mày tưởng mày là bà hoàng chắc? Tao nói cho mày biết, không sống nổi thì biến, đừng tưởng nhà họ Cố tiếc gì mày! Lúc trước tao bị mù mới để Quảng Hạ cưới phải cái thứ phá nhà như mày!"

Tiếng chửi sa sả vang lên không ngừng ngay giữa sân nhà.

Chu Dã cũng choáng váng, anh hoàn toàn không biết mợ với chị dâu cả đã mâu thuẫn đến mức này.

Vội vã chạy ra khuyên mợ quay vào:

"Mợ ơi, vào trong đã! Cháu còn muốn học hỏi mợ mấy món ngon để về nấu cho vợ ăn nữa mà. Tay nghề mợ là nhất, mợ không dạy thì cháu chẳng biết làm sao đâu."

"Tiểu Dã, cháu đừng cản mợ! Hôm nay mợ mà không chửi c.h.ế. t cái thứ đó, nó còn không biết mặt trời mọc đằng nào!"

Mợ giận đến mức run rẩy cả người, nhưng vẫn bị Chu Dã năn nỉ kéo về nhà.

Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, chị dâu cả đã gói đồ, vừa khóc vừa xách tay chạy khỏi nhà, trông như bị oan ức lắm vậy.

Cố Quảng Hạ thì… chẳng buồn đuổi theo.

Mợ lập tức chuyển mục tiêu sang con trai:

Hạt Dẻ Rang Đường

"Quảng Hạ, mẹ nói cho con biết, nếu con dám đi đón nó về, thì từ giờ cắt đứt quan hệ với mẹ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!