Chương 46: (Vô Đề)

Đúng vào những ngày đầu năm mới, Chu Dã liền mời bà đỡ Lý đến nhà.

Trên đường đi, bà đỡ Lý hỏi tình hình của Bạch Nguyệt Quý, trong bụng thầm đoán: Tết nhất mà còn phải mời mình đến tận nhà khám, chắc là có vấn đề gì rồi.

Chu Dã dĩ nhiên không dám giấu giếm gì, chính anh cũng từng được bà Lý đỡ sinh mà, liền thật thà kể rõ:

"Bụng to quá rồi bà ơi, chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn nói bụng vợ cháu to ngang bụng bầu bảy tháng, mà giờ mới có năm tháng.

"Bà đỡ Lý lại hỏi thêm một số dấu hiệu khác, Chu Dã đều khai báo hết. Là người từng trải, bà đỡ Lý đã đoán ra được đại khái. Đến khi tận mắt nhìn bụng của Bạch Nguyệt Quý, bà gần như có thể xác định rồi. Bạch Nguyệt Quý nhìn vị bà lão hiền hậu, hỏi:"Bà ơi, bụng cháu có phải to quá không ạ?"

"Không to đâu, đừng lo. Không có vấn đề gì lớn cả.", bà đỡ Lý trấn an.

"Dù nên ăn ít lại một chút, nhưng cũng phải đảm bảo đủ chất cho em bé. Mỗi bữa ăn no khoảng bảy phần là được, nếu đói thêm thì ăn thêm chút gì đó lót dạ, ăn đến bốn năm phần là được, không cần phải để bụng đói cồn cào."

"Nhưng cháu như này có khi là dư chất rồi ạ?", Bạch Nguyệt Quý sốt ruột hỏi, "Chị Đại Sơn với chị Lý nói, lúc họ mang thai bảy tháng bụng cũng chỉ cỡ bụng cháu bây giờ."

"Phải đấy bà ơi, bà xem giúp vợ cháu cẩn thận một chút. Bụng to thật đấy!", Chu Dã cũng phụ họa theo. Mới tháng trước anh sờ còn chỉ là một cục nhỏ, giờ thì…

"To là phải rồi,", bà Lý mỉm cười, "người ta mang một, vợ cậu mang hai. Không to mới lạ đấy!

"Lời này vừa dứt, cả hai vợ chồng đều hóa đá. Bạch Nguyệt Quý phản ứng nhanh hơn, ngơ ngác sờ lên bụng mình: Hóa ra… là song thai à? Còn Chu Dã thì đứng như trời trồng, cứ trố mắt nhìn bụng vợ, chưa tiêu hóa nổi tin sốc này."Được rồi, nếu không có gì nữa thì bà về đây nhé. Mấy đứa trẻ như các cháu chưa có kinh nghiệm cũng dễ hiểu thôi. Nhưng quả thật, đội Ngưu Mông nhà mình chưa ai sinh đôi cả, cháu đúng là có phúc đấy.

", bà Lý vừa nói, vừa quay sang Bạch Nguyệt Quý với ánh mắt đầy thiện cảm. Cô gái này, nghe nói là trí thức trẻ chuyển đến, mà đúng thật, mặt mũi trắng trẻo xinh xắn, lại còn có phúc khí."Chu Dã, anh đưa bà về đi.

", Bạch Nguyệt Quý nhanh chóng nhắc. Chu Dã lúc này mới sực tỉnh, vội vàng đi đưa bà Lý về. Trên đường còn tranh thủ hỏi han đủ thứ: cần chú ý gì, ăn bao nhiêu là đủ, phải chăm sóc thế nào… Hạt Dẻ Rang Đường Bà đỡ Lý rất kiên nhẫn, bởi vì đàn ông biết quan tâm đến vợ khi mang thai như thế không nhiều. Đa phần là thái độ như thể"vợ đẻ liên quan gì đến tôi?"

Bà không hề thấy phiền, ngược lại còn dặn kỹ một lượt nữa. Cuối cùng chốt một câu:

"Vợ cháu mang song thai, đến lúc sinh phải đưa vào bệnh viện trên thành phố cho chắc."

"Bà ơi, đến lúc đó nhất định bà phải đi cùng tụi cháu nhé!", Chu Dã vội vàng nói.

"Ừ, bà sẽ đi cùng.", bà Lý gật đầu.

Chu Dã tiễn bà về đến nhà rồi mới quay về, còn chạy vội về nhà đến nỗi thở hồng hộc.

Vừa bước vào cửa, đã thấy Bạch Nguyệt Quý ngồi trên giường đất nhìn anh.

Cô lúc này cuối cùng cũng trút được tảng đá trong lòng. Bao lâu nay vẫn luôn cảm thấy bụng mình to bất thường, mà hôm nay lại bị chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn nhìn thấy, làm cô càng thêm lo lắng, hoang mang.

Không ngờ hóa ra mình đang mang song thai.

Thế là mọi chuyện đều có thể lý giải được.

Và cũng vì vậy mà cô nhẹ nhõm hoàn toàn.

"Vợ ơi.

", Chu Dã bước lại, vừa nhìn bụng vừa nhìn vợ, trên mặt là nụ cười rạng rỡ không giấu nổi. Bạch Nguyệt Quý bật dậy, đưa tay nhéo tai anh:"Anh bảo chỉ sinh một đứa, đây là một đứa sao?"

Chu Dã không nhịn được, cười tét cả miệng, để mặc vợ nhéo tai xả giận:

"Thì là anh tính vậy thôi mà, ai mà biết được vợ anh mát tay như thế, một phát được hai luôn!"

Bạch Nguyệt Quý buông tai anh ra, lườm cho một cái rồi nói chuyện nghiêm túc:

"Lúc sinh nhất định phải mời bà Lý cùng đi bệnh viện.

"Ngay từ đầu cô đã định vào thành phố sinh con rồi, giờ biết là song thai thì càng không thể mạo hiểm. Chu Dã gật đầu ngay:"Đương nhiên rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!