"Không mời bác đội trưởng vào nhà à?
", Bạch Nguyệt Quý thấy Chu Dã một mình quay về, liền hỏi. Chu Dã cười cười:"Bác đội trưởng đến là để nhắc nhở anh đấy, nói là nhà mình sống kiểu này quá phô trương, không hợp với tinh thần cần kiệm gian khổ của thôn hiện giờ, bảo anh nên tiết chế một chút."
Bạch Nguyệt Quý nghe vậy cũng thấy hơi bất đắc dĩ.
Thực ra thím Trương cũng từng nhắc cô, dặn phải giữ chặt tiền trong tay, đàn ông tiêu tiền chẳng biết điểm dừng đâu.
Nhưng trong mắt Bạch Nguyệt Quý, mua ít vải may đồ bầu chẳng phải là chuyện nên làm sao? Còn sắp sinh con nữa, chẳng lẽ lại không có quần áo cho con? Ở đây làm gì có tã giấy, chắc chắn phải chuẩn bị nhiều tã vải rồi, trẻ con ăn xong là ị, có bao nhiêu cũng dùng hết.
Vậy nên mua hai cây vải thật sự không nhiều chút nào.
Giờ lại đang mang bầu, ngày ngày ăn khoai, khoai tây, bánh bột ngô… thì ai mà chịu nổi? Hầm chút thịt ăn trong mắt cô chẳng có gì ghê gớm cả.
Toàn là những chuyện tối thiểu nhất của đời sống thôi.
Thế mà lại khiến cả đại đội Ngưu Mông xôn xao bàn tán.
"Vợ ơi, mình không cần quan tâm người khác nói gì, cứ sống theo cách mình thấy đúng là được!", Chu Dã nói.
"Em biết, nhưng dạo này anh đừng ra ngoài nữa. Thế nào cũng có người nghi ngờ nguồn tiền của anh không rõ ràng, chờ bắt thóp anh đó.", Bạch Nguyệt Quý nhắc.
Chu Dã cười cười: "Anh biết rồi, em yên tâm đi."
"Em cũng phải cố gắng thôi, nếu tiền nhuận bút của em về, đến lúc đó nhà mình có tiêu bao nhiêu cũng có lý do chính đáng.
", Bạch Nguyệt Quý nói nghiêm túc. Chu Dã sợ vợ áp lực, liền nói:"Không sao đâu vợ, em đừng lo, anh sẽ nghĩ cách. Nhuận bút gì đó thì có cũng tốt, không có cũng không sao."
"Không phải là "có cũng được, không có cũng chẳng sao". Nếu được chọn, theo giá của nhà xuất bản, một tập truyện ngắn cũng được mười mấy hai chục đồng nhuận bút, đâu thua gì lương tháng của người ta.
", Bạch Nguyệt Quý đáp. Chu Dã kinh ngạc:"Nhiều vậy hả?
"Anh còn tưởng chỉ được một hai đồng thôi. Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái:"Anh tưởng em nói muốn chia sẻ gánh nặng kinh tế trong nhà là nói chơi sao?"
Chu Dã lập tức đáp:
"Tất nhiên không phải. Anh còn không biết năng lực của vợ anh sao? Anh ủng hộ em hết mình. Nhưng nhiều hay ít cũng không quan trọng bằng việc em phải giữ gìn sức khỏe, đừng làm quá sức."
"Em không sao đâu.", Bạch Nguyệt Quý nói, rồi nhìn anh, "Nhớ kỹ, thời gian này đừng ra ngoài."
Dù đời trước đến lúc cải cách anh vẫn không bị gì, nhưng bây giờ tình hình đã khác, có khi lại có hiệu ứng bươm bướm nên cứ cẩn thận thì hơn. Đợi gió lặng rồi tính.
Nhưng nói thì nói vậy, quả thật là đã có người bắt đầu theo dõi Chu Dã, muốn xem rốt cuộc anh có kênh kiếm tiền nào khác không. Chỉ dựa vào một củ sâm mà sống sung sướng thế kia sao? Họ không tin nổi.
Vì thế, có mấy tên trai thôn không lấy được vợ rảnh rỗi đến mức đêm hôm cũng không ngủ, rình mò xem Chu Dã nửa đêm có động tĩnh gì không.
Mấy người có vợ thì chắc chắn sẽ không ra rình rập kiểu đó.
Nhưng rình mãi chẳng thấy gì, lại gặp ngay ngày Cố Quảng Thu cưới Trương Xảo Muội.
Sáng sớm, Cố Quảng Thu đã đánh xe lừa đến rước dâu.
Tất nhiên không phải đi một mình, anh trai Cố Quảng Hạ cũng đi cùng.
Nhà họ Trương bên trong bên ngoài đều đông nghịt người.
"Ối chà, thím chuẩn bị nhiều đồ cưới cho chị dâu thế luôn à?
", Chu Dã vừa đến đã cười chào hỏi. Bạch Nguyệt Quý thì không đến. Dù là chuyện vui nhưng một người đại diện nhà chồng đi là đủ rồi, trời thì lạnh, người lại đông, với cái bụng bầu của cô thì không ai trách việc cô vắng mặt cả. Thím Trương cười khiêm tốn:"Có bao nhiêu đâu con, chỉ có hai cái chăn, một cái tám cân, một cái bốn cân, rồi còn may cho Xảo Muội một bộ đồ mới, cho Quảng Thu cũng có một bộ đồ mới với một đôi giày."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!