Mang hai cây vải về nhà, Chu Dã liền mang sang nhà lão đội trưởng để tìm con dâu thứ hai của ông, chính là chị dâu Đại Sơn, người trước đây cùng chị dâu Lý đến thăm Bạch Nguyệt Quý.
Ở nông thôn thì nhà có máy may không nhiều, mà nhà đội trưởng lại vừa hay có một chiếc. Chu Dã thì không biết may vá, vợ anh từng may đồ cho anh, trình độ cũng chẳng khá hơn anh là bao. Huống hồ anh cũng không muốn để vợ vất vả làm quần áo, cô còn đang bận viết bài nữa mà.
Giao cho chị dâu Đại Sơn là tốt nhất. Dù sao giờ cũng là mùa đông, không phải làm đồng, rảnh rỗi thì may đồ cũng tốt.
Nhưng Chu Dã đương nhiên không nhờ người không công.
Một cây vải có thể may được sáu bộ quần áo người lớn, anh định may cho vợ hai bộ mặc lúc bụng bầu, thêm hai bộ đồ hè mới. Sang năm sinh con xong, đến tháng Năm là ở cữ xong, tháng Sáu đã phải thay đồ mùa hè rồi, đúng không? Còn đồ mùa thu và mùa đông năm sau cũng cần chuẩn bị sẵn.
Tất cả đều phải lên kế hoạch.
Có đồ mới để mặc, vợ anh chắc chắn sẽ vui.
Phần còn lại thì dùng may đồ cho em bé, cùng với tã lót, tất cả đều có số lượng tính trước.
Cuối cùng, phần vải còn lại sau khi may xong có thể đủ để chị dâu Đại Sơn may thêm cho con trai mình một bộ đồ mới, chưa kể những mảnh vải vụn nhỏ khác.
Vậy nên chị dâu Đại Sơn đâu có lý do gì để từ chối? Nhàn rỗi cũng là rảnh mà, kiếm được cho con một bộ quần áo thì quá lời rồi. Chị cười nói:
"Được, việc này chị nhận. Trước Tết chị làm xong hết cho cậu mang về."
Sau khi Chu Dã rời đi, Lý Đại Sơn không nhịn được mà xuýt xoa: "Chắc tiền bán sâm núi của cậu ấy cũng tiêu gần hết rồi chứ?
"Mua hai cây vải, dù là vải dệt thô, nhưng cũng đâu phải đồ cho không, vẫn phải bỏ tiền ra mua. Thời buổi này ai mà tiêu tiền kiểu đó? Cùng lắm cần thì mua một tấm là đủ, dùng tạm cũng được mà. Chị dâu Đại Sơn trợn mắt:"Có phải tiền của anh đâu, người ta không tiếc mà anh tiếc cái gì?"
"Gì vậy? Cứ bóng gió châm chọc mãi thế.
"Lý Đại Sơn nhìn vợ. Chị dâu Đại Sơn nổi nóng ngay:"Em bóng gió chỗ nào? Em nói đúng chứ sai gì? Nhìn người ta kìa, làm chồng mà vợ mang thai thì nấu gà tẩm bổ, còn leo núi kiếm thịt rừng, giờ lại mua vải may đồ mới, cái gì cũng nghĩ tới.
Rồi nhìn lại anh xem, em lúc mang bầu thì ngày nào cũng khoai lang với khoai lang, ăn phát ngán mà anh có nghĩ kiếm con cá lóc cho em đổi vị không?
Còn quần áo nữa, hai bộ em mặc đến giờ vẫn là đồ hồi cưới từ nhà mẹ đẻ mang sang, bụng em to thế mà anh có nghĩ đến chuyện may cho em bộ đồ bầu nào đâu!"
Lý Đại Sơn bị vợ mắng cho sững người, đến lúc định thần lại thì tức đến thở hổn hển:
"Em nói thế là sao? Tiền trong nhà em giữ cả đấy! Anh mà định mua thịt về thì em nói gì? Em bảo tiêu tiền mua thịt chẳng khác gì xẻo thịt em!"
Chị dâu Đại Sơn nghẹn lời, quả thật lúc đó anh ta có chút xót vợ, là chị không nỡ tiêu tiền thật.
Nhưng lúc này thì không thể yếu thế, chị bật lại ngay: "Thế sao anh không nghĩ đến chuyện lên núi bắt thịt rừng về cho em ăn?"
Lý Đại Sơn: "…
"Hồi đó là mùa tuyết rơi, lạnh c.h.ế. t người còn gì, ngồi trong nhà không tốt hơn sao? Cứ phải ra ngoài làm gì? Thấy chồng không dám cãi nữa, chị dâu Đại Sơn mới hả giận, hừ hừ rồi ôm vải đi làm việc. Hạt Dẻ Rang Đường Nhưng việc Chu Dã"vung tiền như nước
"cũng nhanh chóng lan truyền trong thôn. Chị dâu Chu nghe tin từ Chị dâu Trương:"Chú em chồng cô thật sự xem cô vợ trí thức như con ngươi của mắt mình.
Nghe nói Triệu Mỹ Hương bảo cách vài ngày lại ngửi thấy mùi thịt hầm thơm phức, hôm nay còn lên thị trấn mua hẳn hai cây vải về may đồ cho vợ với may tã cho con đó!"
Chị dâu Chu đang vá lỗ thủng ở đầu gối quần con thì khựng lại: "Nó còn tiền mua vải sao?"
"Sao lại không? Mua hẳn hai cây cơ mà!" Chị dâu Trương nói:
"Không biết cái củ sâm núi ấy bán được bao nhiêu tiền, nhìn cậu ta chẳng giống người thiếu thốn gì cả. Mua gạo hết hơn hai chục đồng, hai cây vải cũng phải sáu, bảy đồng, chưa kể tiền ăn uống linh tinh trước đó, toàn là tiền không đấy!"
Còn tính toán rõ ràng từng khoản ra.
"Không chừng bố mẹ chồng cô để dành tiền cho nó đó?" Chị dâu Trương đoán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!