Ra khỏi bưu điện, Chu Dã lại đi loanh quanh một vòng.
Anh muốn mua vải, vì bụng vợ anh sắp lớn rồi. Tối ngủ sờ vào bụng cô, đã có thể cảm nhận rõ ràng lồi lên, chắc chỉ khoảng nửa tháng nữa thôi. Trước kia còn chưa thấy gì rõ ràng.
Đợi đến đầu xuân năm sau, bụng chắc chắn sẽ to hơn. Anh từng thấy mấy người phụ nữ khác trong thôn khi mang bầu, đặc biệt là lúc sắp sinh, bụng to đến mức khiến anh thấy hơi sợ.
Thế nên anh cần mua vải để may đồ cho vợ mặc lúc bụng lớn.
Chưa kể còn phải may quần áo cho em bé, tã lót này kia, tất cả đều cần dùng vải. Sẽ cần bao nhiêu, anh cũng đã hỏi thăm kỹ chỗ chị dâu Lý rồi.
Nhưng nếu muốn mua vải ở cửa hàng thì đừng mơ.
Vừa mới bày ra là bị giành sạch, vải tồn kho cũng chẳng còn gì.
Quan trọng hơn là giá cả đắt c.h.ế. t người.
Nên Chu Dã vốn dĩ không định phí thời gian ở cửa hàng làm gì.
Mắt anh không phải dạng tầm thường, chỉ cần dạo một vòng ngoài phố là phát hiện ra một bà cụ.
"Chào bà ạ.
"Chu Dã bước tới chào hỏi. Bà cụ nhìn anh cảnh giác:"Cháu trai, cháu làm ở đâu thế? Trông lạ mặt quá."
"Cháu làm ở xưởng giày da, xưởng bọn cháu mấy trăm công nhân lận, bà chưa gặp cháu cũng bình thường thôi mà.
"Chu Dã tiện miệng bịa đại. Bà cụ mỉm cười, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bỏ đề phòng:"Cháu có chuyện gì sao?"
"Không có gì đâu ạ, tại cháu thấy bà trông phúc hậu.
"Chu Dã cười hì hì. Bà cụ:"……
"Bà quấn kín mít như cái bánh tét, nửa cái mặt cũng che lại rồi mà gọi là phúc hậu? Thằng nhóc này đúng là bịa không chớp mắt! Chu Dã hạ giọng:"Người hiểu chuyện không nói vòng vo, cháu muốn mua ít vải, bà có không?"
"Cháu tìm nhầm người rồi, bà không biết cháu đang nói gì đâu!
"Bà cụ lập tức đáp. Chu Dã nhìn bà một cái, gật đầu nói:"Vậy chắc cháu nhầm thật rồi.
"Dứt lời định quay người bỏ đi. Bà cụ vội la lên, tiến lại kéo tay anh:"Cháu ơi, cháu yêu quý!"
"Yêu quý gì, ai là cháu yêu quý của bà chứ? Đừng tự nhận người thân bậy bạ nhé.
"Chu Dã nhìn bà, nhưng cũng không bỏ đi nữa. Bà cụ cười ha ha:"Cháu trai à, bà thấy cháu trông quen lắm, cứ như cháu yêu quý của bà vậy! Mình vừa đi vừa nói chuyện chút được không?
"Vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Chu Dã mới chịu theo bà đi ra góc nói chuyện, bà cụ cười nói:"Cháu muốn mua vải à?"
"Cháu muốn mua vải rẻ thôi, đắt quá cháu không mua nổi."
Bà cụ cười: "Cháu là công nhân mà, mỗi tháng đều có lương, sao lại không mua nổi vải?"
"Làm công nhân thì có gì ghê gớm đâu, lương tháng có hơn hai chục đồng, mỗi đồng tiền đều phải xài dè sẻn từng xu."
Chu Dã đáp, vừa đánh giá bà ta, "Bà có vải không?"
Bà cụ gật đầu: "Cháu muốn mua bao nhiêu?"
Chu Dã hỏi: "Còn phải coi giá cả, bà lấy giá sao?
"Bà cụ liếc nhìn xung quanh, rồi giơ tay ra hiệu, hai ngón tay cộng năm ngón, ý là một thước vải giá hai hào rưỡi. Chu Dã lập tức làm bộ muốn bỏ đi. Bà cụ vội kéo anh lại:"Cháu ơi, cháu định đi đâu thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!