Chương 364: (Vô Đề)

Trước đó trong bách hoá gần như không hề có đồng hồ trẻ em, đây là mẫu sản phẩm mới ra năm nay.

Mà loại đồng hồ này cũng chẳng rẻ chút nào, một chiếc giá tới ba mươi tám đồng, gần bằng tiền lương cả tháng của một người công nhân bình thường.

Thật sự không phải gia đình nào cũng có khả năng chi trả.

Tất nhiên, so với đồng hồ người lớn thì đồng hồ trẻ em thế này đúng là rẻ thật.

Bởi vì đồng hồ người lớn, loại rẻ nhất cũng phải gần một trăm đồng, chưa kể những cái đắt hơn, hai ba trăm, thậm chí ba bốn trăm đồng, hoặc còn cao hơn nữa cũng có.

Vậy nên nói đồng hồ trẻ em giá vài chục đồng là đắt cũng đúng, mà không đắt cũng không sai.

Nhưng nếu không mua nhanh thì không kịp, số lượng có hạn, ai đến trước thì được mua trước, cả lô hàng chỉ có đúng 50 chiếc, bán hết là hết!

Còn kẻ "đầu sỏ

"khơi mào cho tất cả chuyện này, đương nhiên là Chu Dã, tay gian thương chính hiệu. Anh dùng hai đứa con lớn làm"người mẫu miễn phí", một mạch đẩy hết lô hàng đồng hồ trẻ em mà mình chở về.

Cũng phải nói, chất lượng của lô hàng này đúng là khá tốt, chỉ là…

Ba mươi tám đồng một chiếc thì thật sự hơi đắt.

Dĩ nhiên, mức giá này không phải Chu Dã tự định.

Giá nhập của anh là năm đồng một chiếc, bán buôn cho bách hoá với giá hai mươi đồng.

Còn giá bán lẻ treo trên kệ là ba mươi tám đồng, do bách hoá tự quyết.

Thật ra giá đó cũng gần giống với các đại lý bán lẻ ở miền Nam, trước khi quyết định, quản lý bách hoá có hỏi ý kiến Chu Dã, anh đề nghị bán giá ba mươi lăm đồng…

Dĩ nhiên, lần này Chu Dã về thủ đô, mang theo không chỉ có đồng hồ trẻ em.

Anh còn chở về nhiều loại hàng hóa lớn hơn cả lần trước: Tivi, máy giặt, tủ lạnh, quạt bàn, radio, máy ghi âm… đủ cả.

Đây toàn là đồ điện tử cao cấp, giá cả thật sự không rẻ chút nào.

Có thể nói là "rẻ

"thì chỉ có mấy món như radio với quạt bàn. Radio bán với giá năm mươi lăm đồng, quạt bàn là tám mươi lăm đồng một cái. Còn lại toàn đồ"đắt đỏ"!

Hạt Dẻ Rang Đường

Thế mà ngay khi vừa được trưng bày, liền có người xếp hàng dài mua sắm.

Ai cũng đem theo tiền và phiếu mua hàng đến mua bằng được.

Vậy nên chỉ vài ngày thôi, Chu Dã đã nhận được khoản thanh toán cuối từ bách hoá.

Cách thức hợp tác là: Chu Dã cung cấp hàng hóa, bách hoá sẽ thanh toán một phần tiền trước, phần còn lại sẽ thanh toán sau khi bán hết.

Không tính đến lợi nhuận từ các giao dịch ở miền Nam, chỉ riêng chuyến hàng lần này, Chu Dã đã kiếm được khoản lãi tương đương hai phần ba của một vạn đồng.

Khả năng "hốt vàng

"của anh thật đúng là khiến người ta nể phục. Và về sau, mỗi lần anh quay lại, gần như đều có thể chở một thuyền hàng về. Tất cả đều là khoản thu nhập"ngoài lề", chưa kể đến công việc làm ăn chính ở miền Nam, mà những món đó mới là "thu nhập lớn

"thật sự. Lần này trở về, Chu Dã còn đặc biệt mang về một món quà tặng cho mợ. Một đôi bông tai vàng nhỏ xinh. Ban đầu mợ không chịu nhận món quà đắt đỏ này, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng khuyên nên nhận, cuối cùng bà mới miễn cưỡng cầm lấy. Nhưng bà không đeo, chỉ cất kỹ lại thôi. Tối đó, bà ngồi bên cậu, cảm thán:"Cả đời này tôi cũng khổ quen rồi. Từ nhỏ đã bị bố mẹ bán làm người ở cho nhà người ta, bảo quỳ là phải quỳ, không cho ăn là không được ăn, mắt không tinh là ăn roi như chơi. May mà gặp được thời giải phóng mới được làm người tự do.

Nửa đời trước còn khổ hơn cả nước khổ hoàng liên, nhưng nửa đời sau, đến cuối đời lại được hưởng cái phúc vốn nên là của Tiểu Vân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!