Giờ tuyết đã rơi dày đặc, sáng sớm dậy đất đã phủ trắng một lớp tuyết dày.
Chu Dã là người dậy trước, dọn tuyết, nấu cơm sáng, còn Bạch Nguyệt Quý thì chẳng phải động tay động chân gì, chỉ việc ngồi vào ăn.
Ăn xong hai vợ chồng bắt đầu nhồi bột, băm nhân làm bánh chẻo.
Chỉ có hai loại nhân: một là dưa cải muối trộn thịt lợn, hai là bắp cải trộn thịt lợn. Cả buổi sáng cứ thế bận rộn với việc này.
Đến trưa, Bạch Nguyệt Quý được ăn bánh chẻo nhân bắp cải sớm, còn Chu Dã thì vốn không ăn trưa, nhưng vẫn bị cô ép ăn mấy cái.
Những cái còn lại anh nhất quyết không ăn nữa.
Bạch Nguyệt Quý biết rõ, thực ra không phải anh không muốn ăn, mà là tiếc không nỡ, muốn để phần lại cho cô. Nói cho cùng, nhà vẫn còn nghèo.
Vì thế ăn xong trưa, Bạch Nguyệt Quý… lại đi ngủ trưa một giấc.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cũng không còn cách nào, lười quá, ăn xong là buồn ngủ, ngủ một lèo đến tận hai giờ chiều mới dậy viết sách. Hôm nay Chu Dã cũng không đi đâu, ở nhà cùng cô. Anh vốn không có thói quen ngủ trưa, nên ngồi bên đọc sách suốt.
Thấy vợ vừa tỉnh dậy đã tiếp tục cắm đầu viết, anh còn thấy xót: "Vợ ơi, hay em nghỉ thêm chút nữa nhé?"
"…Em mà ngủ nữa thì hóa heo luôn mất. Không động não thì người rỉ sét mất thôi.
"Bạch Nguyệt Quý xua tay, cũng vì tinh thần đang rất tốt, nên cảm hứng viết dạt dào. Chu Dã nhìn dáng vẻ vợ chăm chú viết sách, thấy đẹp không gì tả nổi. Ngồi một lát, anh ra ngoài đi dạo một vòng, ai ngờ lại thấy một ông lão nằm ngất trong tuyết, nhìn qua là biết đã bất tỉnh rồi."Ôi giời ơi, chú Trương, chú sao thế này, ngất xỉu hả?
"Chu Dã vội vàng lật người ông lên, nhận ra là người quen thì lập tức gọi. Nhưng ông lão chẳng có phản ứng, bất tỉnh hẳn. Chu Dã không dám chần chừ, lập tức cõng ông lên, chạy đưa về nhà ông. Cũng không xa, là nhà sát vách với nhà vợ chồng Lý Phong Thu, cũng là một trong vài hộ gần nhà anh."Trương Xảo Muội! Bố cô ngất ngoài đường kìa!
"Chu Dã vừa cõng người tới trước hàng rào đất, vừa lớn tiếng gọi. Từ trong căn nhà đất, một cô gái da dẻ ngăm ngăm, hơi thô ráp vội vàng chạy ra, thấy người Chu Dã đang cõng thì biến sắc:"Sao vậy? Sao bố tôi lại ngất thế?"
"Tôi làm sao biết được? Tôi vừa đi dạo thì thấy chú Trương nằm lăn trong tuyết, vội vàng cõng về." Chu Dã vừa cõng vào vừa nói.
Trương Xảo Muội đỡ bố mình lên giường nằm nghỉ, ông vẫn còn thở nhưng không tỉnh lại.
"Tôi đưa người về rồi, việc còn lại cô tự lo nhé." Chu Dã nói.
"Cảm ơn nhiều.
"Trương Xảo Muội gật đầu. Chu Dã ra khỏi nhà, bên nhà Lý Phong Thu và chị dâu vì ở sát vách nên cũng nghe thấy tiếng anh gọi khi nãy, liền ra xem."Có chuyện gì thế?"
Lý Phong Thu hỏi.
"Chú Trương ngất ngoài tuyết, tôi thấy nên đưa về.
"Chu Dã nói. Chị dâu Lý vốn có quan hệ khá tốt với Trương Xảo Muội, lập tức vào nhà xem, một lát sau quay lại, thấy Chu Dã còn ngồi đó."Sao rồi chị dâu?
Chú Trương tỉnh chưa?" Chu Dã hỏi.
"Tỉnh rồi, may mà không sao." Chị dâu vừa ngồi xuống tiếp tục bóc lạc vừa đáp.
"Sao tự dưng lại ngất xỉu ngoài đó?
"Lý Phong Thu thắc mắc. Chị dâu nói:"Mai là Đông chí rồi, ổng định đi gọi bà Trương về nhà gói bánh chẻo, không để ý giẫm phải băng trơn trượt, ngã đập đầu ngất đi.
Già rồi, không chịu nổi va chạm."
Chu Dã nói: "Thảo nào…" rồi không biết nghĩ cái gì mà ánh mắt đảo đảo, bèn hỏi:
"Nói mới nhớ, Trương Xảo Muội cũng lớn rồi ha? Tôi nhớ là bằng tuổi tôi đúng không? Mà sao vẫn chưa gả chồng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!