"Nó thật lòng muốn sống yên ổn với cháu à?
"– Lão cậu vui vẻ hỏi, ông cũng không trách Chu Dã vì mãi mới đến báo tin vui, ông chỉ mong điều này thôi. Chu Dã gật đầu chắc nịch:"Thật đó cậu!
Cậu đừng không tin, cháu đâu dám lấy chuyện này ra gạt cậu. Đến Tết bọn cháu cũng tính sẽ về thăm cậu."
Nét cười trên mặt Lão cậu càng sâu thêm:
"Được! Tết nhớ về đấy!"
Lão cậu thật sự rất thương đứa cháu này. Trước đây, vì cứu mẹ mà nó tự nguyện bán thân, gánh tội thay người khác nên bị giam hai năm. Dù cuối cùng bệnh mẹ không cứu nổi, nhưng Chu Dã đã cố gắng hết sức rồi.
Sau đó, khi được thả ra lại bị chính anh trai đuổi ra khỏi nhà, lão cậu sao nỡ để anh không có chỗ dung thân?
Ông gọi hai con trai đi giúp làm nhà đất cho anh, dù nhà ông cũng chẳng khá giả gì nhưng vẫn cố gom được ít tiền giúp cháu dựng lại mái ấm. Cũng vì tình nghĩa ấy mà năm nào Chu Dã cũng đến thăm ông vài lần, lần nào cũng mang quà theo.
Thằng bé này, là đứa biết ơn, tốt tính lắm.
Nhưng lão cậu vẫn luôn lo lắng, vì đến hai mươi hai tuổi vẫn chưa cưới vợ, mà nó lại không giống đứa con trai út của ông, không nói được, không cưa nổi vợ là chuyện bình thường. Chứ Chu Dã mà ế thì ông không khỏi sốt ruột.
Lúc nhận được thiệp mời cưới, ông còn bảo vợ bắt đầu lo liệu mai mối cho anh nữa kìa.
Không ngờ cuối cùng đứa cháu này lại bản lĩnh đến vậy, cưới được một cô thanh niên trí thức làm vợ, giờ còn có con rồi. Sang năm là chính thức làm cha!
"Sau này phải sống cho đàng hoàng đấy. Cưới vợ, có con rồi, vai phải gánh trách nhiệm. Dù mình không ăn thì cũng phải để vợ con được ăn. Phải chăm chỉ làm ăn!", lão cậu vừa mừng vừa dặn dò.
Ông vẫn nhớ rõ tật xấu của Chu Dã, chẳng ưa gì việc đồng áng, toàn thích mấy trò vặt vãnh lách luật. Chính cái thói ham chơi đó là điểm khiến ông không yên tâm.
Chu Dã cười cười:
"Cậu à, cậu tranh thủ cơ hội dạy dỗ cháu đấy hả? Lão đội trưởng cũng nói vậy với cháu, hàng xóm cũng nói, giờ đến cậu. Làm như trước đây cháu hư lắm không bằng!"
"Cháu hư thật còn gì!", ông hừ một tiếng, "Không hư thì đã chẳng đến năm nay mới lấy được vợ!"
"Đó là vì cháu kén chọn chứ bộ! Người thường sao lọt vào mắt cháu được? Chu Dã này lấy vợ là phải lấy người đẹp nhất!
", Chu Dã bắt đầu khoe khoang. Lão cậu tuổi già nhưng rất thích cái dáng vẻ hừng hực khí thế này, đặc biệt là từ đứa cháu mà ông thương nhất. Ông cười tươi rói:"Thế vợ cháu đẹp lắm hả?"
Chu Dã dõng dạc:
"Đẹp chứ sao!"
Lão cậu gật gù, nghiêm mặt nói:
"Vậy thì càng phải kiếm công điểm cho giỏi. Phụ nữ nhà người ta khi còn con gái như hoa như ngọc, mà lấy cháu rồi sống khổ sống sở, thiên hạ chẳng bảo nó mắt mù số xấu à? Người ta phải nhìn vào mà nói: "Nhà này may mắn, gả cho được người chồng tốt như Chu Dã
". Chứ đừng để người ta bảo:"Tướng trong đám lùn cũng chọn phải đứa dở nhất!" Một cô gái thanh niên trí thức đàng hoàng mà lại gả cho cái thằng ba trợn như cháu…"
"Cậu đừng châm chọc nữa, vợ cháu là mạng của cháu mà, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, không để cô ấy chịu một chút uất ức nào. Dù sao giờ nói miệng cũng chẳng có ích, cậu cứ nhìn xem sau này bọn cháu sống hạnh phúc ra sao!
"Chu Dã nghĩ bụng: Vợ mình, nhất định phải sống thật rạng rỡ, thật xinh đẹp! Lão cậu bật cười:"Cậu chờ xem!"
Lúc này Chu Dã mới hỏi:
"Ủa, cậu ơi, mợ, hai anh họ với mấy chị dâu, mấy đứa nhỏ đâu cả rồi? Nhà sao vắng tanh vậy?"
"Mợ cháu không biết đang tám chuyện ở nhà ai rồi, chị dâu của cháu dắt con về ngoại thăm người thân. Còn hai thằng anh hôm qua đi thả lưới, sáng nay ra sông gỡ lưới bắt cá, chắc sắp về rồi. Cháu đừng vội về, lát nữa có cá thì mang về cho vợ cháu ăn."
Vừa nói xong thì ngoài sân vang lên tiếng mợ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!