Chuyện này, Trần Tùng lập tức đi nói lại với Mã Quyên. Nghe xong, Mã Quyên sững sờ:
"Làm sao có thể chứ? Anh nghe ai nói vậy?"
"Tôi còn cần nghe ai nói sao? Chính tai tôi nghe thấy Bạch Nguyệt Quý đe dọa Đặng Tường Kiệt trước khi lấy gã lưu manh kia mà! Tôi vừa hỏi Đặng Tường Kiệt, cậu ta cũng không phủ nhận!"
Mã Quyên kinh ngạc, nhưng lại nhớ ra:
"Trước đây tôi từng hỏi cô ấy, cô ấy nói không hề để Chu Dã động vào, hai người chỉ là vợ chồng giả thôi. Kết quả thời gian gần đây lại nói với tôi là cô ấy có thai, bảo tôi dẫn cô ấy lên núi phá thai, nhưng cuối cùng lại thấy cô ấy nắm tay Chu Dã cùng xuống núi…"
"Nếu cái thai là của Chu Dã, thì sớm đã phá rồi, còn tiếc làm gì? Nhất định là con của Đặng Tường Kiệt!
"Trần Tùng chắc chắn khẳng định. Mã Quyên mím môi:"Nhưng hai người họ thì khi nào…"
"Cô ấy cứ tìm Đặng Tường Kiệt mãi, mà Đặng Tường Kiệt lại là trai trẻ khí huyết dồi dào, lỡ không kìm được thì có gì lạ? Có điều, chơi thì chơi, chứ cưới thì không muốn, thành ra mới có chuyện thế này." Trần Tùng tin chắc đó là sự thật.
Mã Quyên vẫn có chút nghi ngờ, cảm thấy mọi thứ vẫn chưa khớp hoàn toàn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Đặng Tường Kiệt tìm đến cô ta, nhờ cô ta giúp hẹn gặp Bạch Nguyệt Quý. Vậy còn gì để nghi ngờ nữa?
Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Đặng Tường Kiệt sau khi nghe tin Bạch Nguyệt Quý có thai, Mã Quyên cảm thấy rõ ràng mọi chuyện đã sáng tỏ.
Thế là cô ta tìm đến Bạch Nguyệt Quý.
Lúc Mã Quyên đến, Bạch Nguyệt Quý vừa mới dừng bút. Cô vừa viết một hơi dài, tự mình đọc lại, chỉnh sửa vài chỗ rồi trau chuốt lại lần nữa, cảm thấy khá hài lòng.
Tuy nhiên đây là một quyển sách chứ không chỉ là một bài viết đơn lẻ, nên không thể hoàn thành ngay được.
Nghe tiếng gọi ngoài cửa là Mã Quyên, cô bước ra.
"Chu Dã có ở nhà không?" Mã Quyên hỏi, còn nhìn vào trong nhà.
"Có chuyện gì không?
"Bạch Nguyệt Quý chẳng có ý mời vào, chỉ thản nhiên hỏi. Mã Quyên hạ giọng nói:"Đặng Tường Kiệt về rồi, anh ấy muốn gặp cô, đang đợi ở rừng trúc ngoài đầu thôn."
Sắc mặt Bạch Nguyệt Quý không đổi:
"Cô quay lại bảo với Đặng Tường Kiệt, giữa tôi và anh ta sớm đã đường ai nấy đi. Bây giờ tôi đã là vợ người ta, tốt nhất nên giữ khoảng cách. Sau này cô cũng đừng làm người truyền lời nữa!"
Mã Quyên không ngờ cô lại nói dứt khoát như vậy, nhưng Bạch Nguyệt Quý nói xong liền quay vào nhà, đóng cửa luôn, khiến cô chẳng thể làm gì khác ngoài quay lại truyền lời.
"Tính tình Nguyệt Quý hơi nóng, hay nói lời giận dỗi. Anh nghĩ xem, bố mẹ cô ấy chỉ có mỗi một đứa con, vậy mà cô ấy không ngần ngại xuống nông thôn vì anh, tình cảm đó đâu phải muốn quên là quên. Chỉ là giờ cô ấy còn đang giận, hay là anh tạm thời về trước đi?
"Mã Quyên nhẹ giọng nói. Đặng Tường Kiệt mặt không biểu cảm:"Cô lại nói với cô ấy, nếu cô ấy không đến, tôi sẽ không đi đâu hết. Tôi sẽ đợi ở đây!"
Mã Quyên nghe mà lòng nghẹn ngào.
Cô ta, Đặng Tường Kiệt và Bạch Nguyệt Quý đều là thanh niên trí thức từ thành phố xuống, lại cùng một khu phố.
Đặng Tường Kiệt là kiểu người ưu tú từ nhỏ, còn Bạch Nguyệt Quý thì khỏi phải nói, con một, gia đình cưng như trứng.
Dù điều đó không phải điều gì quá vẻ vang, sau lưng không ít người gọi nhà họ Bạch là không con trai nối dõi, nhưng cuộc sống của Bạch Nguyệt Quý từ nhỏ đến lớn chưa từng phải lo gì cả, khiến Mã Quyên ghen tị vô cùng.
Hồi nhỏ ghen tị vì Bạch Nguyệt Quý là con một, hưởng hết tình yêu thương của bố mẹ, năm nào cũng có đồ mới.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lớn lên thì ghen tị vì nhà Bạch Nguyệt Quý có điều kiện, Bạch Nguyệt Quý lại xinh đẹp, còn có Đặng Tường Kiệt, thanh mai trúc mã tài giỏi bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!