Chị dâu Lý ngồi chơi hơn một tiếng mới về, Bạch Nguyệt Quý lấy chỗ táo đỏ và hạt dẻ còn nguyên chưa ăn mấy gói cho chị:
"Không phải cho chị đâu, là cho Mãn Thương với Mãn Khố ăn đấy."
"Cho chúng nó ăn làm gì, hai thằng nhóc ranh ấy." Chị dâu Lý cười, nhưng cũng không từ chối.
Chị dâu Lý về rồi, Bạch Nguyệt Quý liền đem ngâm bột ngô để tối nay nấu cháo bột ngô ăn.
Giờ trời lạnh rồi, vùng này mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, vì không đi làm đồng kiếm công điểm nên phải thắt lưng buộc bụng.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn phải ăn ba bữa.
Sáng nào cũng phải dậy ăn, dù đôi khi muốn nằm nướng một lát nhưng không chịu nổi vì bụng đói cồn cào.
Còn Chu Dã thì đúng kiểu chỉ ăn hai bữa một ngày. Buổi sáng anh nấu xong để sẵn cho cô, còn mình đến khoảng mười giờ mới ăn sáng, rồi tầm bốn giờ chiều ăn tối, một ngày hai bữa.
Bạch Nguyệt Quý từng góp ý, nhưng anh nói ai cũng sống như vậy, đây là thói quen của thôn rồi.
Mà cô cũng chẳng nỡ ép anh.
Nghĩ một lát, cô liền lấy giấy bút ra bắt đầu viết. Cô định thử gửi bài cho tòa soạn báo.
Làm việc đồng áng thì đúng là cô không làm nổi, nhưng cầm bút thì cô giỏi. Nếu được báo chú ý, biết đâu đây sẽ là con đường giúp cô đứng vững trong thời đại này.
Tất nhiên, gửi bài cũng không phải chuyện dễ, phải viết thật cẩn thận, tránh xa mọi nội dung nhạy cảm. Nếu không, đừng nói đến chuyện được trả nhuận bút, còn có thể rước họa vào thân.
Một khi Bạch Nguyệt Quý cầm bút viết, là liền đắm chìm vào trong đó.
Tại trạm thanh niên trí thức.
Một nhóm thanh niên trí thức đang tụ lại ăn khoai lang nướng, đồng thời tranh thủ hỏi han tình hình bên ngoài từ Đặng Tường Kiệt vừa mới từ chuyến đi tuyên truyền trở về.
Năm nay, Đặng Tường Kiệt có một bài viết được đăng trên báo thành phố. Bài viết mang tư tưởng tiến bộ nên nhanh chóng lan rộng, anh ta không chỉ được khen thưởng mà còn được chủ nhiệm công xã đích thân điểm tên, chọn làm đại diện đi tuyên truyền đến các công xã khác.
Giờ chuyến đi tuyên truyền sắp kết thúc, lại đúng lúc tuyết rơi, anh ta cũng trở về.
Trên mặt Đặng Tường Kiệt đầy vẻ tự tin, không cần nói cũng thấy. Các thanh niên trí thức đi cùng thời với anh như Đổng Kiến, Trần Tùng, đều tụ lại nghe anh ta kể chuyện.
Đặng Tường Kiệt cũng không giấu giếm, mỉm cười kể:
"Dạo này tôi đi qua không ít nơi, cũng mở mang được nhiều điều, mới thấy đội sản xuất Ngưu Mông mình thật sự không tệ. Những chuyện rối ren ở mấy đội khác, bên mình không hề có."
"Trước đây tôi thấy đội sản xuất Ngưu Mông nghèo, nhưng đi ra mới biết, cả khu vực này đều nghèo. Có nơi công xã còn không đủ cơm ăn, chứ đừng nói gì đến chuyện mở lò gạch hay làm phụ nghiệp, điều kiện không có đâu."
"Cũng chẳng có phụ ngành nào phát triển được, kiểm tra gắt gao lắm. Nên lần này về, tôi định nộp đơn xin ý kiến với công xã, xem có thể bàn thêm với lãnh đạo huyện không. Nếu được, phải nghĩ cách phát triển phụ nghiệp."
Anh ta nói chuyện rất chân thành, mang theo một nỗi lo nghĩ cho tập thể, khiến người nghe cũng cảm động.
Cuối cùng, Đặng Tường Kiệt nói:
"Dù khu vực này còn nghèo, nhưng chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng xây dựng, nhất định có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp hơn cho xã viên. Đó cũng là lý do chúng ta về đây từ đầu. Mọi người có đề xuất gì không? Nhân cơ hội này có thể nói ra, tôi sẽ báo cáo lại cấp trên."
Trần Tùng và vài người khác nhìn nhau lắc đầu. Họ thì chỉ mong sống yên ngày nào hay ngày đó. Lý tưởng gì, đã bị mài mòn từ lâu rồi.
Đổng Kiến lại đưa ra một đề xuất khá sâu sắc:
"Năm nay đội sản xuất Ngưu Mông bắt đầu nuôi heo, tôi nghĩ nếu nuôi tốt, bà con có niềm tin, thì có thể bảo đội trưởng đại diện nói chuyện với công xã, để xã viên tự nuôi heo ở nhà. Đến lúc heo lớn, giao lại cho đội, quy ra công điểm. Làm vậy thì vừa tăng số hộ nuôi, mà chăm sóc heo cũng kỹ hơn."
Nghe xong, Đặng Tường Kiệt nhìn anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!